Dùng Kỹ Năng Sinh Tồn Thời Mạt Thế, Ta Huấn Luyện Đỉnh Lưu Hot Toàn Mạng

Chương 989

Chương 989 

Quan sát kỹ càng dấu vết trên mặt đất, Giang Diệp rõ ràng đã nhận thấy nguy hiểm nên cố gắng bỏ chạy, nhưng đáng tiếc là đối phương lái ô tô, chạy ra một đoạn đã bị tóm được. 

  

Vết phanh gấp trên nền đất rất rõ ràng. 

  

Xem ra, mục đích của đối phương là bắt cóc chứ không phải làm bị thương. 

  

Tiêu Hòa quan sát con đường bốn bề tám hướng, cứ đứng mãi ở ngã ba mà không hề di chuyển. 

  

Thỉnh thoảng có xe chạy vụt qua, nhìn thấy bóng người ở ngã ba, ban đầu còn tưởng là biển báo, vì người nọ cứ đứng im không nhúc nhích, đợi đến lúc đến gần hơn mới phát hiện ra là một cô gái. 

  

Những chiếc xe lần lượt tiến lại gần với ánh mắt tò mò, đoán xem cô đang làm gì. 

Tiêu Hòa đang chờ đợi. 

  

Chờ trời tối. 

  

Bóng đêm là thứ che chở tốt nhất, đến lúc đó chỉ cần tắt camera giám sát là sẽ đến lúc Tiểu Quai phát huy tác dụng. 

  

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, mặt trời dần từ điểm cao nhất chậm rãi di chuyển xuống. 

  

Đợi đến khi tia sáng cuối cùng cũng bị đường chân trời thu vào, màn đêm buông xuống. 

  

Sau khi trời tối, Tiêu Hòa nhanh chóng thả Tiểu Quai ra, chú chuột hamster khổng lồ mượn sự che chở của bóng đêm, đứng ở bụi cây bên cạnh. 

  

Tiểu Quai còn tưởng rằng lại đến lúc chơi trò chơi, không ngờ vừa đứng vững thì Tiêu Hòa đã hỏi nó: 

  

"Giang Diệp mất tích rồi, mày còn ngửi thấy mùi không?" 

  

Đôi mắt đen láy trong bóng tối phát ra ánh sáng yếu ớt, nghi hoặc nhìn về phía Tiêu Hòa, từ ngữ khí của đối phương, Tiểu Quai nhạy bén nghe ra được cảm xúc gấp gáp hiếm thấy của cô. 

  

Nó rung rung ria mép, cố gắng phân biệt mùi trên không khí. 

  

Sau đó ánh mắt bỗng nghiêm túc hẳn lên, cái đuôi sau lưng vung một cái, Tiểu Quai lần theo mùi trên không khí đuổi theo. 

  

Tiêu Hòa bám sát theo nó, con chuột hamster tăng tốc chạy với vận tốc nhanh nhất, cô cũng có thể chạy theo mà không bị bỏ lại phía sau. 

  

"Có thể anh ấy đã bị bắt đi rồi, mày có ngửi thấy mùi máu của anh ấy không?" 

  

Tiểu Quai lắc đầu. 

  

Tiêu Hòa lại an tâm thêm một chút, sau khi chắc chắn Giang Diệp không sao, một cơn tức giận lập tức bùng lên trong đầu. 

  

Trong mắt người ngoài, người bọn chúng bắt cóc là minh tinh Giang Tại Châu. 

  

Nhưng trong mắt cô, người bị bắt cóc là bắp cải của cô, là người đã từng đích thân nói thích cô, hiện vẫn đang theo đuổi cô. 

  

Cảm giác được người ta theo đuổi rất sướng, cô còn chưa kịp hưởng trọn vẹn, bọn chúng đã bắt người đi mất?! 

  

Tiêu Hòa không thể chịu đựng được. 

  

Cô chạy nhanh theo sau Tiểu Quai, tâm trạng tức giận còn hơn cả khi kho hàng của mình bị cướp. 

  

Một người và một chuột chạy với tốc độ cực nhanh, băng qua mấy ngã tư hướng về phía xa trung tâm thành phố, chạy vào một ngôi làng bỏ hoang, thậm chí còn không có cả đèn đường, xung quanh tối đen như mực. 

  

Những tên tội phạm và kẻ bắt cóc thường chọn những nơi như thế này để ẩn núp mà không hề biết rằng Tiêu Hòa lại thích nơi này. 

  

Nếu chúng bắt Giang Diệp về khu vực nội thành thì cô ngược lại còn lo bị người khác phát hiện, không thể ra sức hoạt động, nhưng khi đến nơi không người, Tiêu Hòa ngược lại rất thoải mái. 

  

Bóng đêm là lớp áo bảo vệ của đám người đó, nhưng đối với Tiêu Hòa, bóng đêm là màu sắc tấn công. 

  

Cô quá quen thuộc với những đêm tối như thế này rồi. 

  

Thậm chí không cần Tiểu Quai hỗ trợ, Tiêu Hòa đứng trên nóc nhà, ánh mắt lướt qua toàn bộ ngôi làng, chỉ liếc một cái giữa màn đêm đen kịt, cô đã thấy một vệt sáng, cô trực tiếp giẫm lên mái nhà, nhanh chóng tiến về phía đó. 

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

Bạn cần đăng nhập để bình luận