Dùng Kỹ Năng Sinh Tồn Thời Mạt Thế, Ta Huấn Luyện Đỉnh Lưu Hot Toàn Mạng

Chương 796

Chương 796 

Thứ sáu, lễ trao giải Kim Châu được mệnh danh là giải thưởng cao quý nhất của giới điện ảnh chính thức được tổ chức. 

  

Từ trưa, lối vào địa điểm tổ chức đã chật kín phóng viên và nhân viên công tác, ống kính dài chĩa vào từng người bước xuống xe. 

  

Những khách mời có thể đến tham dự lễ trao giải hầu hết đều là những diễn viên được đề cử giải Kim Châu, dù là độ nổi tiếng hay diễn xuất đều có biểu hiện không tệ, vì vậy không thể bỏ qua bất kỳ vị khách nào. 

  

Mới chỉ có một nửa khách mời đến, không ít nhiếp ảnh gia đã bắt đầu thấy mỏi tay vì bấm máy. 

  

Từ Nhất Chu đến cùng đoàn phim Đao Khách. 

  

Là bộ phim ăn khách của năm nay, Đao Khách vừa có tiếng vừa có tiền, đoàn phim cũng nhận được nhiều đề cử. 

  

Ngay khi họ xuất hiện, đèn flash xung quanh không ngừng nháy. 

  

Gió lạnh thổi từng cơn nhưng vẫn không ngăn cản được sự nhiệt tình chụp ảnh của các nhiếp ảnh gia. 

  

Trong số rất nhiều diễn viên ăn mặc tinh tế, trang phục mỏng manh, chỉ cần phong độ không cần nhiệt độ, lại có một bóng dáng không mấy hài hòa xuất hiện. 

  

Từ Nhất Chu mặc áo khoác quân đội, đội mũ và quàng khăn che kín mít, ngăn gió lạnh bên ngoài. 

  

Trong khi các diễn viên khác dừng lại để chụp ảnh, đi từng bước một, không biết là vì đông cứng hay là không muốn rời đi thì cậu ta lại sải bước như bay. 

  

Chỉ cần mặc đủ ấm, đi đủ nhanh, nhiệt độ dưới 0 độ sẽ không làm tôi lạnh. 

  

Vì che chắn quá kín, lúc đầu các nhiếp ảnh gia và phóng viên đều không nhận ra cậu ta, mãi đến khi cậu ta đã đến cuối thảm đỏ, không ít người mới phản ứng lại. 

  

Suýt nữa thì bỏ lỡ độ hot lớn nhất hôm nay. 

Một vài phóng viên vội vàng chặn cậu ta lại, bắt đầu phỏng vấn bảy miệng tám lưỡi. 

  

"Em trai Nhất Chu, cậu đi nhanh như vậy là vì căng thẳng sao? Hay là quá mong đợi kết quả trao giải hôm nay?" 

  

Nửa khuôn mặt của Từ Nhất Chu giấu trong khăn quàng cổ, chỉ lộ ra đôi lông mày và đôi mắt xinh đẹp. 

  

Trả lời ngắn gọn súc tích. 

  

"Vì lạnh." 

  

Câu trả lời ngoài dự đoán này khiến các phóng viên sửng sốt. 

  

Chưa kịp phản ứng, Từ Nhất Chu đã nhanh chóng đi vào địa điểm tổ chức. 

  

Vừa đi vừa lẩm bẩm: 

  

"Lạnh quá, mình tuyệt đối không được cảm lạnh..." 

  

Tạo hình thảm đỏ độc đáo của cậu ta được truyền lên mạng, nhanh chóng gây ra cuộc thảo luận sôi nổi. 

  

[Đây chẳng phải là sự bình tĩnh của phái thực lực sao?] 

  

[Những người khác đều mặc vest và váy dài, chỉ có Chu bảo của chúng ta là bảo vệ mình rất tốt.] 

  

[Vì để chúng ta chú ý đến diễn xuất của anh ấy, Từ Nhất Chu đã phải trả giá quá nhiều.] 

  

[Phải nói rằng, chiếc áo khoác quân đội này rất ấm áp.] 

  

...... 

  

Từ Nhất Chu thở phào nhẹ nhõm. 

  

Cậu ta không phải không muốn lộ mặt, mà là không thể bị cảm lạnh. 

  

Trước khi đi, Tiêu Hòa đã nghiêm túc dặn dò cậu ta: 

  

"Tiểu Bắc và Tiểu Nam đang chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ, nếu cậu để mình bị cảm lạnh, sau đó lây cho bọn trẻ, cuối cùng thi không tốt, cậu đoán xem tôi có đánh chết cậu không?" 

  

Từ Nhất Chu cười. 

  

Còn phải đoán sao? 

  

Chắc chắn đánh chết. 

  

Vì vậy, cậu ta lập tức lôi ra bộ quần áo dày nhất của mình ra, chống gió giữ ấm bắt đầu từ bản thân. 

  

Chỉ cần không ảnh hưởng đến kỳ thi của bọn trẻ thì chút hy sinh này có là gì? 

  

Tuy nhiên, khi cậu ta vừa bước lên thảm đỏ, nhìn thấy mọi người đều bị lạnh đến da tái xanh, cử động cứng đờ thì mới nhận ra quyết định của mình là đúng đắn. 

  

  

Bạn cần đăng nhập để bình luận