Dùng Kỹ Năng Sinh Tồn Thời Mạt Thế, Ta Huấn Luyện Đỉnh Lưu Hot Toàn Mạng

Chương 883

Chương 883 

Cho đến khi Tiêu Hòa đẩy cửa bước vào. 

"Tiểu Bắc và Tiểu Nam đi làm bài tập trước, Tống Phi Quang lại đây ký hợp đồng với tôi." 

  

Nghe vậy, Tống Phi Quang mới thở phào nhẹ nhõm, nhanh chân bước tới, cầm lấy hợp đồng định ký. 

  

"Cậu không xem nội dung bên trên à?" Tiêu Hòa hỏi. 

  

"Chỉ cần có thể giúp e, báo thù, điều kiện nào em cũng chấp nhận." 

  

Thiếu niên trước mặt tuy đã rời khỏi căn phòng chứa đồ tối tăm không thấy ánh mặt trời đó, nhưng dường như lại bước vào một vòng tròn kỳ lạ khác, sắp bị thù hận làm cho mất hết lý trí. 

  

Ký xong hợp đồng, Tiêu Hòa cất tài liệu đi, nói: "Một lát nữa ăn cơm xong thì nghỉ ngơi một chút, dưỡng tinh thần, tôi sẽ ra ngoài mua thêm một số đạo cụ cho cậu, chuẩn bị phát sóng trực tiếp lúc mười hai giờ." 

  

Tống Phi Quang hơi do dự. 

  

"Còn phát sóng trực tiếp sao ạ?" 

  

Hôm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, hiện tại cậu ta không có tâm trạng hát gì cả. 

Nhưng càng không muốn hát thì càng phải hát. 

  

"Không phải đã hứa với cư dân mạng rồi sao? Hơn nữa cậu không những phải phát sóng trực tiếp mà còn phải mở cả camera." 

  

Nghe vậy, biểu cảm của Tống Phi Quang càng thêm kháng cự, thậm chí còn có chút căng thẳng. 

  

Tiêu Hòa biết cậu ta lo lắng điều gì, quay người mở ngăn kéo, nhân lúc lấy đồ ở bên trong, tìm trong không gian một chiếc mặt nạ màu đen. 

  

Ngược lại với những chiếc mặt nạ thường thấy, chiếc mặt nạ này vừa vặn che được nửa khuôn mặt phía dưới, kích cỡ rất vừa vặn với khuôn mặt Tống Phi Quang, chất liệu kim loại màu đen tuyền lấp lánh ánh sáng lạnh, khiến cho thiếu niên trước mắt thêm phần bí ẩn. 

  

"Đeo vào là được." 

  

Nghe vậy, Tống Phi Quang mới thả lỏng một chút, buông tay đang nắm chặt, lúc này mới phát hiện lòng bàn tay đã đổ một tầng mồ hôi. 

  

Cậu ta đưa tay sờ chiếc mặt nạ trên mặt mình. 

  

Còn tưởng rằng Tiêu Hòa muốn cậu ta để lộ toàn bộ khuôn mặt trước ống kính. 

  

Nếu như vậy, chắc chắn khán giả sẽ bị dọa chạy mất. 

  

Buổi tối. 

  

Tống Phi Quang ngồi trước máy tính. 

  

Bên cạnh là thiết bị phát sóng trực tiếp mới mua khẩn cấp của Tiêu Hòa, micrô thu âm tốt hơn, camera rõ nét hơn và còn có toàn bộ thiết bị ánh sáng và phần mềm âm nhạc. 

  

So với trước kia một mình cậu ta ở phòng chứa đồ phát sóng trực tiếp bằng điện thoại thì quả là khác một trời một vực. 

  

Đúng mười hai giờ, đúng giờ phát sóng trực tiếp. 

  

Sau một ngày tuyên truyền, lượt theo dõi phòng phát sóng trực tiếp đã vượt mười tám triệu, chưa bắt đầu phát sóng chính thức, khu bình luận đã trở nên vô cùng nhộn nhịp. 

  

Khi bóng dáng Tống Phi Quang xuất hiện trên màn hình, tất cả mọi người lập tức reo lên. 

  

[Người phát sóng trực tiếp lộ mặt rồi!] 

  

[Oa, cách ăn mặc thật đặc biệt, mắt của cậu ấy đẹp quá! Thích rồi thích rồi!] 

  

[Nhìn trẻ vậy, không ngờ hát hay thế, trước đây nghe hát còn thấy cách xử lý từng chi tiết trong lời hát đều rất thành thục, còn tưởng cậu ấy lớn tuổi rồi chứ.] 

  

Tống Phi Quang căng thẳng ngồi trước ống kính. 

  

Cậu ta lần đầu tiên nhìn thấy phòng phát sóng trực tiếp có nhiều người đến vậy, góc trên bên trái màn hình hiển thị số người trực tuyến đã vượt mười triệu và vẫn đang không ngừng tăng lên. 

  

Cầm micro không biết làm gì, theo như quá trình chuẩn bị đã định, căng thẳng mở miệng: 

  

"Xin chào mọi người, tôi là Tống Phi Quang, tôi sẽ hát tặng mọi người bài "Vực Sâu", cảm ơn sự ủng hộ của mọi người." 

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

Bạn cần đăng nhập để bình luận