Dùng Kỹ Năng Sinh Tồn Thời Mạt Thế, Ta Huấn Luyện Đỉnh Lưu Hot Toàn Mạng

Chương 1022

Chương 1022 

"Ngoan ngoãn nào, đừng tấn công, nếu không tao sẽ hầm mày luôn!" 

  

Nói xong, trực tiếp ôm chú cá nhà táng nặng vài trăm cân dưới nước lên. 

  

Giang Diệp đầy bụng nghi hoặc. 

  

Chẳng lẽ lễ vật đính hôn ở mạt thế là như thế này sao? 

  

Nhưng tại sao Tiêu Hòa lại đi tìm sính lễ dưới biển? 

  

Đang nghĩ thì đột nhiên thấy một bóng đen to lớn ẩn nấp đằng sau tảng đá, hình dạng vô cùng kỳ lạ. 

  

Anh sợ đến mức mở to mắt, cơ thể cứng đờ, đến khi nhìn kỹ mới phát hiện bóng đen đó là một con cá nhà táng được Tiêu Hòa ôm trong tay, nó nhìn xung quanh, còn không ngừng quẫy đuôi. 

  

Cá...Cá nhà táng?! 

  

Bá chủ biển cả, loài ăn thịt cực phẩm, bị Tiêu Hòa bắt gọn trong tay như thế này sao? 

  

Phát hiện ra con vật đen trắng kia, Giang Diệp cảm thấy não mình sắp nổ tung! 

  

Ban nãy còn kinh ngạc, bây giờ đã chuyển sang kinh hãi! 

  

Anh nhìn Tiêu Hòa đang đứng trong nước, ngập ngừng hai giây rồi đi tới vài bước. 

"Mới nãy là em đi bắt nó về... làm sính lễ tặng anh sao?" 

  

Tiêu Hòa giải thích: "Theo phong tục của quê em, muốn kết đôi thì cả nam lẫn nữ đều phải tặng quà cho đối phương. Cá là lễ vật cao cấp nhất, rất được ưa chuộng." 

  

Nói đến đây, Tiêu Hòa vỗ vào chú cá nhà táng trên tay, cố ý ngâm nửa người nó trong nước, như vậy thì nó sẽ không bị thiếu nước. 

  

"Con cá nhà táng con này ít nhất cũng phải bốn trăm cân, trong danh sách sính lễ ở căn cứ em thì nó cũng phải lọt vào top 3, tặng anh luôn nhé." 

  

Giang Diệp nghe xong hết sức kinh ngạc, vừa cảm động vừa cảm kích. 

  

Sính lễ càng quý trọng thì càng chứng tỏ coi trọng đối phương. 

  

Tiêu Hòa nhảy xuống biển, vất vả lắm mới bắt được con "cá" to như vậy cho anh, Giang Diệp cảm nhận sâu sắc sự quan trọng của mình trong lòng Tiêu Hòa, nhưng mà... 

  

Con "cá" cô bắt được là cá nhà táng. 

  

Giang Diệp khó xử giơ tay, muốn nhận lấy thứ trong tay Tiêu Hòa. 

  

"Anh phải gì với nó?" 

  

Tiêu Hòa: "Mang ra ngoài rán hoặc hầm đều được." 

  

Tất nhiên, đó là cách làm ở mạt thế, bây giờ chắc chắn là không được, nhưng nghi lễ vẫn nên có. 

  

Kết quả vừa dứt lời thì con cá nhà táng con ngoan ngoãn phối hợp từ nãy đến giờ đột nhiên giãy giụa. 

  

Cá nhà táng phát ra âm thanh kinh hãi, tiền đề là nếu nó có thể phát ra âm thanh. 

  

Vừa nãy nó vẫn còn thích thú quan sát con người hai chân, đột nhiên lại nghe thấy lời Tiêu Hòa nói. 

  

Cô thật sự muốn ăn nó! 

  

Con trước mắt này tuy là cá nhà táng con nhưng cũng nặng kinh khủng, cái đuôi mạnh mẽ như vũ khí ở ngoài biển sâu, đến vùng nước nông cũng uy lực không kém. 

  

Nhưng những bản lĩnh khiến nó tự hào này lại hoàn toàn vô hiệu trước mặt Tiêu Hòa. Cái đuôi quẫy mạnh bị đè chặt, không giẫy ra được. 

  

"Đừng giãy bậy!" 

  

Tiêu Hòa quát một tiếng, thấy cá nhà táng con không nghe lời bèn an ủi: "Thịt của mày không ngon, yên tâm đi, tao không ăn mày." 

  

Nghe vậy, cá nhà táng càng tủi thân. 

  

Còn nói thịt nó không ngon? 

  

Phỉ phỉ phỉ! 

  

Cô mới không ngon! 

  

Hai người đều không ngon! 

  

Vừa giận vừa quẫy đuôi, đôi mắt tủi thân nhìn Giang Diệp đối diện. 

  

Tiếng nước ào ào. 

  

Lúc này, Tiêu Hòa lên tiếng: "Sính lễ của em là cá nhà táng, sính lễ của anh là hoa tươi và nhẫn kim cương, như vậy ở mạt thế, chúng ta xem như đã kết đôi với nhau rồi." 

  

Nghe câu này, Giang Diệp lập tức tỉnh táo, kinh ngạc nhìn Tiêu Hòa. 

  

Bạn cần đăng nhập để bình luận