Dùng Kỹ Năng Sinh Tồn Thời Mạt Thế, Ta Huấn Luyện Đỉnh Lưu Hot Toàn Mạng

Chương 797

Chương 797 

Từ Nhất Chu kéo chặt chiếc áo khoác quân đội ấm áp của mình, dưới ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người, nhanh chóng bước vào địa điểm tổ chức. 

  

Bên trong địa điểm tổ chức người ra vào nườm nượp, cậu ta liếc nhìn xung quanh, thấy Tiêu Hòa cũng mặc áo khoác quân đội, bảo vệ mình hoàn hảo thì nhanh chóng đi tới. 

  

Hai chiếc áo khoác quân đội đã hội ngộ thành công, trong địa điểm tổ chức lộng lẫy, chúng trở nên vô cùng nổi bật. 

  

Tiêu Hòa với tư cách là người đại diện đã đến địa điểm tổ chức sớm hơn một tiếng. 

  

Đầu tiên là làm xong thủ tục bàn giao với nhân viên công tác, sau đó bày một chiếc ghế đẩu nhỏ ngồi ở cửa, thoải mái quan sát những nghệ sĩ đi vào. 

  

Trên người mặc áo khoác quân đội ấm áp, đội mũ và quàng khăn dày, toàn thân được trang bị từ đầu đến chân, trong tay còn cầm một cốc cà phê nóng hổi. 

  

Mỗi nghệ sĩ đi hết thảm đỏ, lúc sắp bị đông cứng thì nhìn thấy cô vắt vẻo ngồi ở cửa, mắt đều đỏ hoe. 

  

Chỉ trong hai mươi phút ngắn ngủi, Tiêu Hòa đã kéo được không ít thù hận. 

  

Lúc này thấy Từ Nhất Chu đi vào, cô cất chiếc ghế đẩu, đang định dẫn người vào thì một giọng nói quen thuộc khác bất ngờ truyền đến từ phía sau. 

  

"Sao hai người lại mặc như thế này đến đây?" 

  

Phan Hồng và Nghiêm Tu Quần vừa mới đi vào, vẻ mặt chê bai nhìn Tiêu Hòa và Từ Nhất Chu từ trên xuống dưới, buông ra bốn chữ: 

  

"Xấu chết đi được." 

  

Tiêu Hòa không hề lay động, xấu chết đi được thì cũng tốt hơn là chết cóng. 

  

Cô nhìn những ngón tay đỏ bừng của hai người, còn có bước chân cứng đờ lúc đi vào. 

Rõ ràng cũng bị lạnh không nhẹ nhưng vẫn đang cố chịu đựng. 

  

Tiêu Hòa vừa uống hết cà phê, bây giờ không những không lạnh, mà thậm chí còn hơi ra mồ hôi. 

  

Đối mặt với sự khinh thường của Phan Hồng, cô đưa tay ra, nắm lấy tay đối phương rồi nhét vào túi áo khoác quân đội của mình. 

  

Ấm áp bất ngờ nhanh chóng lan tỏa, những tế bào bị đông cứng trên tay Phan Hồng như được hồi sinh, không nhịn được mà phát ra một tiếng thở dài thoải mái. 

  

"Ấm không?" Tiêu Hòa hỏi. 

  

Phan Hồng gật đầu, có chút đắm chìm. 

  

Tiêu Hòa bất thình lình ném tay cô ta ra, giọng điệu lạnh lùng nói: "Tiếc là cô không có." 

  

Nhiệt độ ở đầu ngón tay biến mất ngay lập tức, cái lạnh ập đến càng làm cô ta không thể chịu đựng được. 

  

Sắc mặt Phan Hồng rất khó coi, không biết nghĩ đến điều gì, lại đột nhiên cười đắc ý. 

  

"Giải Trí Lam Tinh hôm nay chỉ có mấy chúng ta đến tham dự lễ trao giải, cô thật có phúc, lát nữa sẽ được chứng kiến ảnh đế đầu tiên của công ty chúng ta ra đời." 

  

Tiêu Hòa nghi hoặc nhìn cô ta. 

  

"Ai vậy?" 

  

Phan Hồng: "..." 

  

"Tất nhiên là Nghiêm Tu Quần rồi!" Cô ta không hài lòng nói. 

  

Tiêu Hòa gật đầu. 

  

"Ồ." 

  

Nghiêm Tu Quần là nhân vật chính của tiểu thuyết này, trong truyện đã nói cậu ta nhất định sẽ đạt giải lớn, có gì mà lạ? 

  

Tính theo thời gian thì cũng chỉ khoảng hai năm nữa thôi. 

  

Tiêu Hòa bình tĩnh, vẫy tay gọi Từ Nhất Chu. 

"Đi ăn kem, giờ tôi thấy hơi nóng rồi, ăn kem cho hạ nhiệt." 

  

Nghe vậy, hai người đang đông cứng lại càng thêm u ám. 

  

"Có gì mà đắc ý!" 

  

Phan Hồng mắng một câu, quay đầu nói với Nghiêm Tu Quần: "Hôm nay là lễ trao giải, người được giải mới là người chiến thắng. Cậu và Từ Nhất Chu đều được đề cử nam chính xuất sắc nhất, lần này nhất định không được thua." 

  

Nghiêm Tu Quần vẻ mặt nghiêm trọng, khẽ gật đầu. 

  

  

Bạn cần đăng nhập để bình luận