Dùng Kỹ Năng Sinh Tồn Thời Mạt Thế, Ta Huấn Luyện Đỉnh Lưu Hot Toàn Mạng

Chương 467

Chương 467 

William đang ngẩn người, mãi đến khi nghe thấy tiếng động mới phát hiện Tiêu Hòa tới, đuôi khẽ vẫy một cái. 

  

"Còn một bộ ảnh cuối, chụp xong chúng ta về nhà ăn đồ ngon, bảo Giang Diệp nấu cho mày." 

  

Nói xong, nhẹ nhàng vuốt đầu nó. 

  

William thoải mái nheo mắt, tai áp sát vào đầu, dần dần lấy lại tinh thần. 

  

Rất nhanh, đạo diễn vẫy tay. 

  

"Bộ ảnh cuối cùng!" 

  

Tất cả mọi người lập tức chuẩn bị. 

  

Tiêu Hòa vừa định rời đi, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng nói chuyện. 

"Tôi nói cho anh biết! Tôi mới là chủ của William, dựa vào đâu mà không cho tôi vào?" 

  

Rất nhanh, Chu Hạo mắng mỏ xông vào, hai nhân viên công tác đi theo sau ông ta, vẻ mặt bất lực. 

  

"Đạo diễn, ông ta nhất quyết muốn vào, ngăn không được." 

  

Công việc chụp ảnh bị gián đoạn, tất cả mọi người quay đầu, tò mò nhìn người vừa tiến vào. 

  

Chu Hạo cũng đang đánh giá những người có mặt, tầm mắt đầu tiên khóa chặt vào William và Tiêu Hòa, nhanh chân đi tới. 

  

Vừa định lại gần, thấy William lộ ra trạng thái tấn công với mình, ông ta lại dừng bước, lớn tiếng nói với các nhân viên công tác: 

"Mọi người nghe cho rõ, William là chó của tôi! Là di sản mà chú tôi để lại, không cẩn thận đi lạc, không ngờ Tiêu Hòa nhặt được lại muốn chiếm làm của riêng, không chịu trả lại cho tôi!" 

  

"Cô ta dùng William để chụp quảng cáo kiếm tiền, một xu cũng không chịu đưa cho tôi, mọi người hãy bình tĩnh mà xét xem, đây còn là người không?" 

  

Mọi người nghe thấy lời này đều sửng sốt, quay đầu nhìn về phía Tiêu Hòa. 

  

Gần đây William quả thực nổi tiếng, Tiêu Hòa từng nói cô chính là chủ của William, nhưng bây giờ là chuyện gì đây? 

  

Đang lúc mọi người do dự, Chu Hạo đã khóc lóc kể lể: "Bây giờ tôi chỉ muốn lấy lại con chó của mình, nó là kỷ vật duy nhất mà chú tôi để lại cho tôi, ngày thường tôi vẫn luôn vất vả chăm sóc, cho nó ăn đồ ngon nhất, dùng thứ tốt nhất, hận không thể để nó sống tốt hơn tôi, tôi thật sự không thể không có nó." 

  

Chu Hạo khóc đến nước mắt nước mũi giàn giụa, nói được một lúc, trực tiếp xông đến trước máy quay, đối mặt với ống kính nói: "Mọi người nhất định phải giúp tôi vạch trần hành vi của Tiêu Hòa, nếu không tôi chỉ là một người bình thường, làm sao đấu lại được cô ta?" 

  

Ông ta vừa ăn vạ vừa lăn lộn, mấy nhân viên công tác cũng không ngăn được. 

  

Toàn bộ hiện trường chụp ảnh chỉ còn lại tiếng khóc lóc của Chu Hạo, âm thanh thê lương như thể chịu oan ức thấu trời. 

  

Tiêu Hòa thì luôn an ủi William. 

  

Nếu không thì từ giây đầu tiên Chu Hạo xuất hiện, William đã xông ra ngoài rồi. 

  

Cho dù là bây giờ, nó cũng đang bồn chồn đi tới đi lui, trong cổ họng liên tục phát ra tiếng gầm gừ. 

  

"Ông đến đây chỉ để nói những lời này?" 

  

Hôm nay Chu Hạo cố ý dò hỏi lịch trình của Tiêu Hòa, đến đây làm loạn một trận, nhưng không ngờ đối phương căn bản không bị ảnh hưởng, vẫn là vẻ mặt không chút lay động. 

  

Ông ta cảm thấy mình như đấm vào cục bông mềm, tức giận đến mức phát điên. 

"Tôi muốn nói cho cô biết, tôi đã báo cảnh sát rồi, sẽ dùng pháp luật để bảo vệ quyền lợi của mình, đưa con chó của tôi về!" 

  

"Con chó của ông?" 

  

Tiêu Hòa nghe thấy cách dùng từ này, ánh mắt lập tức trở nên sắc bén hơn vài phần: "Bây giờ tôi giao nó cho ông, ông dám nhận không?" 

  

Nói xong, kéo William đang trong cơn thịnh nộ, chậm rãi đi tới. 

  

Càng đến gần, William càng trở nên kích động, đã có mấy lần suýt thoát khỏi dây xích để lao tới. 

  

Tất cả mọi người đều bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ hãi. 

  

Sau mấy ngày hợp tác, các nhân viên đều biết William là một con chó sói ngoan ngoãn, bình thường nổi tiếng là tính tình rất tốt, ai cũng có thể ôm một cái, đây là lần đầu tiên nhìn thấy nó lộ ra sự thù địch dữ tợn như vậy với người khác. 

  

Ánh mắt nghi hoặc đổ dồn lên người Chu Hạo. 

  

Chu Hạo mặc dù vẫn luôn gào thét muốn cướp William về, nhưng bây giờ nhìn thấy vẻ hung dữ của William, trong lòng sợ hãi. 

  

William trước mắt đã không còn yếu đuối như xưa, rõ ràng đã trở thành một con chó lớn, hơn nữa còn cao to hơn con chó trong nhận thức của ông ta, móng vuốt thô to và răng nanh sắc nhọn, dường như có thể trực tiếp cắn đứt cánh tay người ta. 

  

Nếu Tiêu Hòa buông tay, chắc chắn nó sẽ trực tiếp lao tới người Chu Hạo. 

  

Chu Hạo sợ đến mức liên tục lùi về sau. 

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

Bạn cần đăng nhập để bình luận