Dùng Kỹ Năng Sinh Tồn Thời Mạt Thế, Ta Huấn Luyện Đỉnh Lưu Hot Toàn Mạng

Chương 262

Chương 262 

Từ Nhất Chu: "...." 

  

Cậu ta hít một hơi thật sâu, cầm đao chiến đấu tiếp. 

  

Lại bại trận. 

  

Ngồi trên đất thở hổn hển. 

  

"Đội trưởng, lúc chị đánh, chị phải vô tình mất tập trung, sau đó đánh lệch, như vậy em mới có thể chém một nhát vào vai chị được." 

  

Tiêu Hòa cười khẩy một tiếng, không hề nhượng bộ: "Hừ, cao thủ võ lâm thứ hai, lúc tử chiến sao có thể mất tập trung?" 

  

Thiết kế động tác này có vấn đề. 

  

Từ Nhất Chu câm nín. 

  

Mặc dù cậu ta cũng thấy hơi vô lý, nhưng đây đều là động tác do võ sư thiết kế, bọn họ chỉ đành làm theo. 

  

Tiêu Hòa càng xem càng thấy không ổn, động tác của những diễn viên xung quanh cũng na ná như vậy, giống như trẻ con chơi đồ hàng, không có "Võ", cũng không có "Hiệp". 

  

"Tôi phát hiện ra rằng, những chiêu thức mà chỉ đạo võ thuật thiết kế cho cậu có một vấn đề rất lớn." 

  

"Vấn đề gì?" 

  

"Căn bản đánh không chết người." 

  

Võ hiệp mà không đánh chết được người thì còn gọi là võ hiệp sao? 

  

Từ Nhất Chu: "...." 

  

Ngộ ra rồi. 

  

Hóa ra lúc Tiêu Hòa diễn với cậu ta vừa nãy, vẫn luôn nghĩ cách "đánh chết" cậu ta. 

  

Từ Nhất Chu trước đây khi đóng vai quần chúng cũng từng đến một số đoàn phim võ hiệp, tình huống lúc đó cũng gần giống như bây giờ. 

  

"Những bộ phim khác cũng quay như vậy mà, võ sư nói, cứ đánh chậm như vậy trước, hậu kỳ sẽ dùng hiệu ứng đặc biệt và cảnh quay chậm để bổ sung." 

  

Nghe vậy, Tiêu Hòa nhíu mày, biểu cảm có chút chán ghét. 

  

"Đây mà cũng gọi là phim võ hiệp sao?" 

  

Võ lâm đệ nhất và võ lâm đệ nhị gặp nhau, cảnh đánh nhau hay nhất trong cả bộ phim chỉ kết thúc trong vài giây ngắn ngủi, ngay cả trẻ con đánh nhau còn gay cấn và đáng xem hơn thế này. 

  

Đây mà lại là động tác do chỉ đạo võ thuật thiết kế ra ư? 

  

"Nhưng bây giờ tất cả các đoàn phim đều đánh như vậy hết." Từ Nhất Chu yếu ớt nói. 

  

"Cho nên danh tiếng của phim võ hiệp đã bị bọn họ làm hỏng mất." Giọng Tiêu Hòa rất kiên định. 

  

Cảnh hành động là tinh túy của phim võ hiệp, sắp xếp qua loa như vậy, phim còn chưa bấm máy đã thất bại một nửa rồi. 

Cũng chẳng trách mấy năm gần đây, phim võ hiệp ngày càng sa sút, không được khán giả yêu thích. 

  

Đúng lúc này, chỉ đạo võ thuật kết thúc giờ nghỉ, đi đến xem tiến độ luyện tập của các diễn viên. 

  

Vừa vào đã thấy Từ Nhất Chu chật vật ngồi trên đất, có chút kinh ngạc: "Sao cậu lại bị đánh thành thế này? Trong cảnh này, không phải cậu phải đánh đối thủ ngã xuống đất sao?" 

  

Từ Nhất Chu cười khổ. 

  

Anh tưởng tôi không muốn hả? 

  

"Em đánh không lại chị ấy." 

  

Sau khi Tiêu Hòa phát hiện ra cảnh hành động không ổn, cô đã đích thân thị phạm một lần, kết quả là bản thân Từ Nhất Chu liên tục bị hành hạ theo nhiều cách khác nhau. 

  

"Sao có thể?" 

  

Chỉ đạo võ thuật suy nghĩ một lúc rồi nói: "Có phải cậu không nhớ các động tác chính không? Đến đây, tôi sẽ thị phạm cho cậu." 

  

"Thầy ơi, đừng đi!" Từ Nhất Chu vội vàng hét lên, nhưng đã quá muộn. 

  

Chỉ đạo võ thuật cầm thanh đao đi về phía Tiêu Hòa: "Cô làm sao vậy? Sao có thể đánh nam chính ngã xuống đất?" 

  

Tiêu Hòa cầm một thanh đao nặng, trực tiếp nói: "Động tác mà anh vừa thiết kế cho Từ Nhất Chu có vấn đề, tôi đã sửa lại một chút. Hai đại cao thủ đối đầu, hẳn phải là phần hay nhất của cả bộ phim, nhưng động tác này lại không đủ dứt khoát, không có cảm giác căng thẳng khi tử chiến, chiêu thức cũng quá đơn giản, không phù hợp với thiết lập nhân vật." 

  

Bạn cần đăng nhập để bình luận