Dùng Kỹ Năng Sinh Tồn Thời Mạt Thế, Ta Huấn Luyện Đỉnh Lưu Hot Toàn Mạng

Chương 634

Chương 634 

Hôm đó, khi Tiêu Hòa dìu Chung Tử Xuyên ra viện, cửa bệnh viện chật kín những cư dân mạng đến thăm cậu ta, tay cầm hoa tươi, vẻ mặt đau lòng nhìn Chung Tử Xuyên khập khiễng đi ra. 

  

Trong đầu họ lại hiện lên cảnh tượng kinh hoàng khi Chung Tử Xuyên lao về phía gấu trúc trong phim tài liệu, không khỏi rơi nước mắt. 

  

Những phóng viên thường ngày hay tranh giành vị trí, hôm nay hiếm khi trật tự, đều quan tâm đi theo Chung Tử Xuyên. 

  

"Chân cậu bị thương rồi sao? Tình hình vết thương thế nào?" 

  

"Có phải là lúc bảo vệ gấu trúc, bị bọn săn trộm làm bị thương không?" 

  

"Bọn săn trộm thật đáng ghét!" 

  

Tất cả mọi người đều phẫn nộ. 

  

Chung Tử Xuyên: "…" 

  

Vẻ mặt khó xử. 

  

Tiêu Hòa đang dìu cậu ta lặng lẽ giơ tay lên. 

"Là tôi đánh." 

  

Nghe vậy, hiện trường lập tức im lặng. 

  

Ánh mắt kinh ngạc đổ dồn tới. 

  

"Tiêu Hòa cô…" 

  

"Có hơi quá đáng không?" 

  

"Chung Tử Xuyên làm gì mà cô lại đánh gãy chân cậu ta?" 

  

Vạn lần không ngờ, Chung Tử Xuyên thoát khỏi sự truy đuổi của bọn săn trộm, vượt qua địa hình hiểm trở của Đăng Lâu Sơn, tránh được sự tấn công điên cuồng của đàn lợn rừng. 

  

Cuối cùng, lại ngã gục trong tay người đại diện của mình. 

  

Tiêu Hòa giải thích: "Trong phim tài liệu hẳn là có quay được, lúc bọn săn trộm nổ súng, trong tình thế cấp bách tôi đã ném một hòn đá." 

  

Nghe vậy, mọi người lập tức nhớ ra. 

  

Lúc đó đúng là có cảnh này, chỉ là hòn đá nhỏ đó thế mà lại có uy lực lớn như vậy! 

  

Chân của Chung Tử Xuyên sắp biến thành chân heo rồi! 

  

Lúc này, chủ nhân của chân heo còn vui vẻ giơ chân lên, khoe với mọi người. 

  

"Mọi người đừng hiểu lầm, tôi đã đi kiểm tra rồi, không gãy xương." 

  

Mọi người: "...." 

  

Đây là chuyện tốt sao? 

  

Còn vui vẻ như vậy? 

  

Sau khi trả lời vài câu hỏi đơn giản, Tiêu Hòa đưa Chung Tử Xuyên lên xe. 

  

Nhìn những phóng viên đi xa trong gương chiếu hậu, Tiêu Hòa nói: "Chân của cậu vẫn chưa khỏi, không cần đi tập luyện nữa, tôi đưa cậu về nhà nghỉ ngơi trước." 

  

"Đám Hoắc An đang huấn luyện ở vườn ươm ạ? Em... có thể đến xem không?" 

  

"Địa điểm huấn luyện vẫn ở chỗ cũ, vườn ươm bên kia đông người quá." Tiêu Hòa nói. 

  

Sau khi bộ phim tài liệu đó được phát hành, lập tức gây nên tiếng vang lớn trên toàn quốc, chỉ trong vài ngày, số người hâm mộ của Chung Tử Xuyên đã tăng gấp đôi, lượng người xem chương trình của cậu ta cũng tăng chóng mặt. 

  

Còn thung lũng đã xảy ra cảnh tượng hùng vĩ đó, cũng trở thành địa điểm check-in của đông đảo cư dân mạng. 

  

Bây giờ khu vực đó đông nghịt người, căn bản không thể huấn luyện được. 

  

Không còn cách nào khác, Tiêu Hòa đành phải chuyển địa điểm huấn luyện về chỗ cũ. 

  

Nghe vậy, Chung Tử Xuyên vẻ mặt thất vọng. 

  

"Nhiều người như vậy, chúng nó chắc không quay lại nữa đâu nhỉ?" 

  

Kể từ khi tỉnh lại ở bệnh viện, Chung Tử Xuyên nghe nói gấu trúc con đã được mẹ nó đưa đi, cậu ta thường hay thơ thẩn như người mất hồn. 

  

Rõ ràng là không nỡ. 

  

Cậu ta muốn đến vườn ươm bỏ hoang đó, có lẽ là muốn thăm gấu trúc. 

  

Nhưng gấu trúc hoang dã rất nhát người, bên kia bây giờ đông như thế, gấu trúc căn bản sẽ không xuất hiện. 

  

Hơn nữa, sáng nay Tiêu Hòa mới nhận được điện thoại từ sở thú. 

  

Bối Bối và con của nó đã bình an trở về khu bảo tồn. 

  

Tiêu Hòa nhìn Chung Tử Xuyên, an ủi: "Mấy ngày nay cậu nghỉ ngơi cho khỏe, thời gian ghi hình chương trình, tôi đã sắp xếp lùi lại rồi." 

  

Cậu ta gật đầu nhưng trông không vui mừng chút nào, cúi đầu đi về nhà. 

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

Bạn cần đăng nhập để bình luận