Dùng Kỹ Năng Sinh Tồn Thời Mạt Thế, Ta Huấn Luyện Đỉnh Lưu Hot Toàn Mạng

Chương 861

Chương 861 

[Phù hợp với tâm trạng của người sáng tác, ca khúc này buồn như vậy, chứng tỏ Cố Thao trước đây chắc chắn đã trải qua chuyện rất đau khổ nhỉ? Nếu giáo viên không nói, tôi căn bản không nhìn ra, Cố Thao thật quá lương thiện, đem niềm vui để lại cho mọi người, giữ nỗi buồn cho riêng mình.] 

  

[Ca khúc "Vực Sâu" này buồn ghê, chỉ nghe thôi cũng làm người ta rơi nước mắt, không có một chút hy vọng nào, toàn là đau khổ.] 

  

[Rốt cuộc phải trải qua chuyện gì mới có thể sáng tác ra được ca khúc như vậy?] 

  

[Trong nước đã rất lâu rồi không xuất hiện một ca sĩ toàn năng thế này, vừa có thể hát vừa có thể sáng tác, quan trọng là còn đẹp trai, cậu không nổi tiếng thì ai nổi tiếng?] 

  

[Tôi nôn tới vòng thi tiếp theo quá, không biết cậu ấy sẽ mang đến cho chúng ta bất ngờ gì đây!] 

  

...... 

  

Dưới video, khán giả thảo luận rất sôi nổi. 

Mới chỉ là vòng thi đầu tiên, Cố Thao chỉ bằng một ca khúc đã trở thành niềm hy vọng mới của làng nhạc trong mắt mọi người. 

  

Nhưng Tiêu Hòa nghe xong phần trình diễn của cậu ta, vẫn cảm thấy có gì đó thiếu sót. 

  

Giọng hát của Cố Thao quả thực không tệ, dùng giọng hát và âm vực cao tột cùng để thể hiện ca khúc này một cách bi thương đau khổ, như thể đang ở trong bóng đêm, mãi mãi không thấy bình minh. 

  

So với cách xử lý tình cảm thế này, Tiêu Hòa thích cách hát của Tống Phi Quang trong buổi phát sóng trực tiếp trước đó hơn. 

  

Cậu ta hát rất gần gũi, lời bài hát tuy đau khổ nhưng giọng hát của cậu ta lại mang theo hy vọng, giống như ánh sáng trước bình minh, giây tiếp theo sẽ phá tan bóng tối. 

  

Nếu như nói phần trình diễn của Cố Thao khiến người ta buồn bã, thất ý đau khổ thì nghe xong phần trình diễn của Tống Phi Quang lại khiến người ta tràn đầy hy vọng, niềm tin và động lực. 

  

Tiêu Hòa đang xem những đánh giá về chương trình trên mạng thì vừa vặn bị anh Kiếm bắt gặp. 

  

Trên mặt anh ta mang theo nụ cười đắc ý, như thể đã bắt được thóp Tiêu Hòa. 

  

"Sao thế? Em cũng thấy Cố Thao là một mầm non ca hát tốt sao? Trước kia em chưa bao giờ quan tâm đến âm nhạc." 

  

Anh ta đắc ý nói. 

  

Mặc dù Ca Sĩ Sáng Tác là kế hoạch của công ty, nhưng bây giờ mới phát sóng tập đầu tiên đã có thể thành công như vậy, chắc chắn không thể thiếu sự quản lý và điều hành của anh Kiếm. 

  

Bình thường anh ta bị tổng giám đốc gọi đến phòng làm việc, lúc trở về đều cau mày, hôm nay lại tươi cười hớn hở, rõ ràng là đã được tổng giám đốc khen ngợi. 

  

Anh ta nói: "Cố Thao này thực sự không tệ, mới vòng thi đầu tiên mà đã có rất nhiều người đại diện đến hỏi thông tin về cậu ta, đều muốn ký hợp đồng với cậu ta sớm nhất, trong số đó có mấy người còn là bạn cũ của anh. Thế nào? Nếu em quan tâm, anh chắc chắn sẽ để em ký trước." 

  

Nghe vậy, Tiêu Hòa vẫn lắc đầu. 

  

"Hôm trước em đến nhà Cố Thao, đã nhìn thấy chàng trai hát "Vực Sâu" trong buổi phát sóng lần trước, là cậu ta đã lấy trộm tác phẩm của Cố Thao, đem ra hát trong phòng phát sóng." 

  

"Thì ra là vậy." 

  

Anh Kiếm cảm thán: "Chẳng trách trước đây anh bảo người điều tra nhưng lại không tra được gì, lấy trộm tác phẩm của người khác để công khai, người này thật vô đạo đức." 

  

Anh ta từng dẫn dắt ca sĩ, hiểu rõ nhất ca sĩ coi trọng tác phẩm của mình đến mức nào. 

  

Tiêu Hòa: "Nghe nói năm năm trước nhà cậu ta bị hỏa hoạn, cha mẹ đều mất, cậu ta cũng bị thương nên bây giờ đang sống ở nhà Cố Thao, trước đây họ là hàng xóm." 

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

Bạn cần đăng nhập để bình luận