Dùng Kỹ Năng Sinh Tồn Thời Mạt Thế, Ta Huấn Luyện Đỉnh Lưu Hot Toàn Mạng

Chương 921

Chương 921 

Tống Phi Quang ngây người. 

  

Đây là cô Tấm phiên bản nào đây? 

  

Muốn nuôi một con quá. 

  

Tống Phi Quang thay đổi suy nghĩ, lập tức mở điện thoại hỏi sư huynh sư tỷ. 

  

Từ Nhất Chu: [Cậu không sao chứ? Cậu đã biết nó trông như thế nào rồi, vậy mà còn muốn nuôi một con?] 

  

Ôn Khả Khả: [Không phải đứa trẻ này bị dọa ngốc rồi đấy chứ?] 

  

Tống Phi Quang: [Nhưng mà nó biết làm cơm, biết dọn dẹp và giặt quần áo, ai lại không thích một cô Tấm Tiểu Quai chứ?] 

  

Hơn nữa sau khi thích ứng, cậu ta phát hiện ra chú hamster này trông chỉ to xác thôi, nếu mình bỏ khẩu trang, đứng cạnh Tiểu Quai, trông ai kinh khủng hơn còn chưa biết. 

  

Nhìn mặt mà bắt hình dong là không được đâu. 

  

Hoắc An: [Cậu biết không, chỉ đội trưởng mới có mẫu hamster này, nếu bị phát hiện thì chắc chắn sẽ bị bắt đi nghiên cứu, cố gắng đừng để người ngoài biết.] 

  

Tống Phi Quang: [Được ạ, vậy bình thường hamster ăn gì?] 

  

Chung Tử Xuyên: [Quả thông, đậu phộng, các loại hạt dinh dưỡng, Tiểu Quai thích ăn tất cả.] 

  

Tống Phi Quang âm thầm ghi nhớ, hôm sau về nhà, cố tình mang theo mấy túi hạt dinh dưỡng đặt trước cửa phòng Tiêu Hòa. 

  

Đến sáng hôm sau, cậu ta vừa mở cửa, số hạt dinh dưỡng trước cửa phòng Tiêu Hòa đã không còn. 

  

Ngược lại, trước cửa phòng mình xuất hiện thêm một ít nhân óc chó đã bóc vỏ. 

  

Hamster núp ở góc tường không xa, đang lén lút nhìn trộm về phía này. 

  

Có lẽ nó không nhận thức sâu sắc về kích thước cơ thể của mình, để lộ ra nửa cái bụng tròn vo xù xì, khi thấy Tống Phi Quang cầm số óc chó trên đất, đôi tai nhọn vui mừng rung rung. 

  

Nó không hề biết rằng mình đã hoàn toàn để lộ vị trí của bản thân. 

  

Ngay sau đó, Tống Phi Quang phát hiện ra bữa sáng hôm nay vô cùng phong phú, đủ các loại đồ ăn bày đầy bàn. 

  

Nhưng cậu ta định đi tới, Tiểu Quai lập tức quay người chuẩn bị rời đi. 

  

"Tiểu Quai, sau này mày không cần về phòng nữa, cứ ở ngoài cũng được." Tống Phi Quang đột nhiên nói. 

  

Hôm qua cậu ta đã phát hiện ra. 

  

Chú hamster này rất thông minh, dường như biết được mình sẽ làm người khác sợ nên mới lén lút, cố ý tránh Tống Phi Quang. 

  

Sau khi làm việc nhà xong, nó lập tức trốn vào trong phòng, ngay cả giặt quần áo cũng chọn vào lúc nửa đêm. 

  

Nghe vậy, Tiểu Quai do dự quay đầu lại. 

Tống Phi Quang cười nói: "Tao không sợ mày, mày cũng đừng sợ tao." 

  

Nói rồi, cậu ta tháo khẩu trang của mình xuống, nửa khuôn mặt dưới đày những vết thương chằng chịt lập tức lộ ra. 

  

Tiểu Quai mở to mắt, cẩn thận nhìn những vết thương trên mặt Tống Phi Quang, dường như đang phân biệt cậu ta có gì khác với những người còn lại, đôi mắt đen láy mở to, tò mò muốn biết. 

  

Nó khẽ tiến lại gần, đánh hơi trên người Tống Phi Quang. 

  

Đối với động vật thì việc phân biệt một người là dựa vào mùi và âm thanh, sẽ không vì trên người đối phương có nhiều vết sẹo mà thay đổi. 

  

Tiểu Quai không hiểu tại sao mình lại phải sợ Tống Phi Quang. 

  

Theo như nó thấy thì cậu thanh niên trước mắt không có gì khác biệt so với những người khác. 

  

Tống Phi Quang đứng tại chỗ, sau khi tháo khẩu trang xuống, cậu ta vẫn chưa thích ứng, cơ thể theo bản năng hơi cứng đờ. 

  

Đứng một lúc lâu, thấy chú hamster không có phản ứng gì, ngược lại còn ngờ vực nhìn mình, đôi mắt đen láy của nó phản chiếu hình ảnh của chính Tống Phi Quang. 

  

Dường như đang nói, tại sao nó phải sợ? 

  

Tống Phi Quang sửng sốt, lúc này mới phản ứng lại. 

  

  

  

  

  

  

  

Bạn cần đăng nhập để bình luận