Dùng Kỹ Năng Sinh Tồn Thời Mạt Thế, Ta Huấn Luyện Đỉnh Lưu Hot Toàn Mạng

Chương 866

Chương 866 

Anh Kiếm xem lướt qua một lượt, mắt đều sáng lên. 

  

"Cậu mất bao lâu để viết xong bài này?" 

  

Cố Thao lắc đầu, trên mặt mang theo vẻ tự hào nói: "Hai ngày, thời gian gấp gáp, có thể có một số sai sót, phiền thầy giúp em xem qua." 

  

"Hai ngày!" 

  

Anh Kiếm đã bị con số này làm cho kinh ngạc. 

  

Hai ngày có thể viết xong một bài hát! 

  

Thiên tài! 

  

Anh ta quả thực đã phát hiện ra một thiên tài! 

  

Tiêu Hòa nhận lấy bản nhạc. 

  

Cô không hiểu nhạc phổ ,nhưng có một câu trong lời bài hát đã ngay lập tức thu hút sự chú ý của cô. 

  

Thế giới hai mét vuông, không ngăn được tình yêu và niềm vui. 

  

Không biết tại sao, vừa nhìn thấy câu này, trong đầu cô đã hiện lên hình ảnh căn phòng chứa đồ mà Tống Phi Quang đang ở, có vẻ cũng chỉ khoảng hai mét vuông. 

  

"Bài hát này là do cậu viết sao?" Tiêu Hòa hỏi. 

  

Cố Thao ngẩn người, sau đó lập tức gật đầu: "Là do chính tay em viết!" 

  

Tiêu Hòa quan sát kỹ lưỡng biểu cảm trên khuôn mặt của cậu ta, anh Kiếm ở bên cạnh thấy vậy liền hỏi: "Sao vậy? Có chỗ nào không ổn sao?" 

  

Tiêu Hòa khẽ lắc đầu. 

"Không có gì, em chỉ tùy tiện hỏi vậy thôi. Chỉ là cảm thấy bài hát này và bài "Vực Sâu" trước đó có phong cách hoàn toàn khác nhau, Cố Thao, cậu lấy cảm hứng gì để viết bài hát này vậy?" 

  

Nghe vậy, Cố Thao rõ ràng sững sờ trong giây lát: "Là... là vì tâm trạng tốt, vui vẻ nên viết ra thôi." 

  

Đơn giản vậy sao? 

  

Tiêu Hòa có chút kinh ngạc. 

  

Cố Thao như sợ cô hỏi thêm những câu khác, vội vàng nói: "Chị Tiêu Hòa, thầy, nếu không có gì thì em xin phép đi tập." 

  

Anh Kiếm gật đầu, trả bản nhạc lại cho cậu ta. 

  

"Đi nhanh đi, những thầy cô chỉnh sửa cho các cậu đều ở bên kia, nhanh chóng làm quen, chuẩn bị thật tốt cho vòng thi tiếp theo." 

  

Nhìn bóng lưng vội vã rời đi của cậu ta, Tiêu Hòa lại cảm thấy có gì đó không ổn. 

  

"Có thể sáng tác xong một bài hát mới trong hai ngày không?" 

  

Anh Kiếm nói: "Thời gian hai ngày tuy có hơi gấp nhưng khi cảm hứng trào dâng thì hoàn toàn có thể làm được, anh biết một ca sĩ, từng chỉ mất nửa tiếng là viết xong một bài hát. Cố Thao tuy rằng vẫn còn khoảng cách với cậu ấy, nhưng với tài năng của cậu ta, sau này tiền đồ sẽ vô hạn!" 

  

Tiêu Hòa nhíu mày: "Nhưng nguồn cảm hứng sáng tác bài hát mới của cậu ta chỉ là vì tâm trạng tốt, đơn giản vậy à?" 

  

Nghe vậy, anh Kiếm suy nghĩ một lúc, cuối cùng lắc đầu: "Cái này thì anh không rõ lắm, có lẽ phong cách sáng tác của mỗi người khác nhau chăng?" 

  

Vừa nói vừa hơi nhíu mày, dường như cảm thấy có một tia không ổn thoáng qua nhưng lại không bắt được. 

  

"Thôi bỏ đi, đừng quan tâm người ta viết ra bằng cách nào, chỉ cần viết ra được là tốt rồi, chiều nay anh định đưa ban giám khảo đi giúp các thí sinh chỉnh sửa lại bài hát, em đi không?" 

  

Tiêu Hòa: "Em phải đến sở cảnh sát một chuyến." 

  

Anh Kiếm lập tức giật mình, căng thẳng. 

"Làm gì vậy? Em xảy ra chuyện gì sao?" 

  

"Chỉ đi tìm hiểu một số chuyện thôi." 

  

Trước đó tra được hoàn cảnh gia đình của Tống Phi Quang, Tiêu Hòa luôn cảm thấy có gì đó không ổn, vì vậy đã đặc biệt nhờ cảnh sát quen biết giúp xem lại hồ sơ, hẹn gặp mặt hôm nay. 

  

Dù sao đó cũng là chuyện xảy ra từ năm năm trước, hơn nữa vụ hỏa hoạn ở nhà Tống Phi Quang khi đó được xử lý theo hướng tai nạn. 

  

Buổi chiều, Tiêu Hòa đến sở cảnh sát. 

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

Bạn cần đăng nhập để bình luận