Ai Lại Đang Triệu Hoán Ta

Chương 104. 1. Thế giới yêu quái (89)

Sau khi rời khỏi Thanh Sơn thành, ba người tiếp tục hướng Linh Sơn xuất phát.
Trên đường Thẩm Tiêu trở nên trầm mặc rất nhiều, thường xuyên một mình nhìn phương xa trầm tư, làm cho người ta đoán không ra tâm tư của hắn.
Tâm tình của Thời Tiện Ngư cũng dần dần sa sút.
Bởi vì cái gọi là từ giản nhập dễ xa xỉ , từ xa nhập tiết kiệm khó, ở trong Hứa phủ có ăn có uống, ngay cả nước tắm cũng là người hầu trong nhà đun nóng đưa tới, còn hiện tại lại trèo đèo lội suối, tiến vào thời kỳ khắc khổ.
Lâm Uyên nhìn ra cô buồn bực không phấn chấn, từ đó về sau mỗi ngày khi ra ngoài dò đường liền có thêm một công việc hạng nhất, đó chính là tìm kiếm nơi có thể tắm rửa.
Rời khỏi Thanh Sơn thành ngày thứ năm, thời tiết đặc biệt nóng bức, Thời Tiện Ngư ngửi được trên người mình mơ hồ tản mát ra mùi mồ hôi, hoài nghi mình nếu không tắm rửa, thật có thể biến thành một con cá muối.
Thật ra bẩn thì bẩn một chút đi, đi ra ngoài, điều này vốn khó tránh khỏi, chỉ là hai người đàn ông bên cạnh vẫn duy trì sự khoan khoái sạch sẽ, cô liền có vẻ đặc biệt...
Cô còn cố ý ngửi qua Lâm Uyên, trên người người ta chỉ có mùi cỏ cây, mùi hôi thối gì cũng không có.
Lại nói tiếp, cô thật sự phải cảm ơn Thẩm Tiêu đã cho cô ăn Bách Linh Quả, thanh trừ một phần dơ bẩn tích tụ trong cơ thể, nếu không ở thời tiết này, đừng nói năm ngày không tắm, chỉ sợ hai ba ngày cô cũng đã thiu rồi.
Thời Tiện Ngư cưỡi trên người dê, sờ sờ lông dày trên cổ dê, trong lòng cảm thán: Thế đạo gì chứ, ngay cả dê cũng sạch sẽ hơn ta.
Lâm Uyên từ xa khiêng về một mảnh lá cây lớn, vài bước đi tới trước mặt Thời Tiện Ngư, giơ phiến lá rộng lớn giúp cô che nắng, nói: “Phía trước có thác nước.”
Thời Tiện Ngư nhất thời mừng rỡ: "Dưới thác nước nhất định mát mẻ, em muốn đi!"
Thẩm Tiêu cũng mỉm cười, dịu dàng nói: "Chạy dưới ánh mặt trời quả thật vất vả, chúng ta xuống thác nghỉ ngơi một chút đi.”
Ba người nhất trí, đổi hướng đi về phía thác nước.
Dọc theo đường đi, Thời Tiện Ngư cao hứng bừng bừng, không ngừng hỏi thác nước kia có xa hay không, thác nước kia có lớn hay không, phía dưới thác nước có thể tắm rửa hay không, trong nước có cá hay không, cá có thể ăn hay không.
Lâm Uyên nói không xa, lớn, có thể, có, phải bắt.
Thẩm Tiêu không quan tâm những thứ này, chỉ cẩn thận quan sát hoàn cảnh bốn phía, dặn dò: “Khí tức xung quanh khác thường, phỏng chừng sẽ có yêu vật qua lại, lúc các em đi qua cẩn thận một chút.”
Thời Tiện Ngư cùng Lâm Uyên miệng đầy đáp ứng.
Đến nơi, Thời Tiện Ngư phát hiện thác nước này tuy rằng không cao, nhưng lượng nước dồi dào, hoàn cảnh xung quanh cũng rất sạch sẽ, vô cùng hài lòng.
Cô từ trong bao quần áo lấy ra quần áo thay giặt, chuẩn bị tắm rửa. Hành lý ban đầu đã sớm bị đốt sạch, bộ quần áo này là Hứa phu nhân gọi người làm lại cho cô.
Lâm Uyên đi đến khu rừng phụ cận bẻ một cành cây dài rắn chắc, sau khi trở về ngắm mấy con cá đen ở khu vực nước nông, muốn bắt mấy con cho Thời Tiện Ngư ăn.
Thẩm Tiêu vừa nhìn tư thế này, liền biết thời gian nghỉ ngơi khẳng định không ngắn, liền tìm một mảnh đất bằng phẳng khô ráo, như cũ, nhóm một đống lửa, thuận tiện đợi lát nữa bọn họ nướng cá ăn.
Cách đó không xa, Lâm Uyên một gậy hướng mặt nước đập xuống, bắn lên bọt sóng thật cao!
Nhưng đợi đến khi mặt nước yên tĩnh, một con cá cũng không nhìn thấy.
Với thân thủ Lâm Uyên, loại tình huống này cũng không thường thấy, hắn hơi nhíu mày, dọc theo bờ đi vài bước, nhắm vào một khu vực có cá, lần nữa giơ nhánh cây trong tay lên.
Nhưng mà hắn vừa mới giơ cành cây lên, những con cá đen thui kia lập tức bơi không thấy bóng dáng.
Cá ở đây rất nhạy bén, nếu không có lưới thì rất khó bắt được.
Lâm Uyên đứng ở bên bờ, nhất thời có chút rầu rĩ, nếu như bắt không được cá, đợi lát nữa lấy cái gì cho Thời Tiện Ngư ăn? Lúc cô ở Hứa gia, một ngày sớm muộn gì cũng ăn hai bữa cơm, buổi trưa ăn điểm tâm, buổi chiều ăn hoa quả, buổi tối có lúc đói bụng, còn có thể uống chén trà hoa lót dạ, tính sơ qua một ngày thế nào cũng phải ăn năm bữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận