Ai Lại Đang Triệu Hoán Ta

Chương 70. 1. Thế giới yêu quái (55)

“A...” Ánh mắt Thời Tiện Ngư mơ hồ: “Tôi, tôi tùy ý đi dạo, muốn làm quen với hoàn cảnh nơi này.”
Hứa Thanh Phong ngửa đầu nhìn sắc trời: "Thanh Sơn thành có không ít nơi phong cảnh đẹp, đáng tiếc hiện tại sắc trời hơi muộn, không bằng tại hạ dẫn đạo trưởng đi dạo một chút?"
Thời Tiện Ngư cầu còn không được, gật đầu nói: “Được.”
Cô nhớ tới ánh mắt quỷ dị kia, lại bịa chuyện: "Tốt nhất có thể đi nơi đông người một chút, ta muốn tìm hiểu một chút về người nơi này sống như thế nào, nói không chừng có thể phát hiện một ít manh mối.”
“Đạo trưởng thật cẩn thận, tại hạ bội phục.” Hứa Thanh Phong hướng Thời Tiện Ngư chắp tay, cung kính nói: “Không bằng chúng ta đi Dư gia xem một chút? Tiểu nữ Dư gia cũng bị hồ yêu chọn trúng, nếu lần này có thể diệt trừ hồ yêu kia, Dư gia trên dưới nhất định vô cùng cảm kích.”
Thời Tiện Ngư nghe xong, chần chờ một lát, cuối cùng vẫn gật đầu: “...... Được rồi.”
…………
Hứa Thanh Phong dẫn Thời Tiện Ngư ra khỏi Hứa gia, ra cửa dọc theo mặt đường gạch đá đi chừng mười mét liền gặp phải thềm đá. Phòng ốc nơi này tất cả đều dựa vào núi mà xây, bởi vậy địa thế cao thấp chằng chịt, đi vài bước liền gặp phải thềm đá, đi thêm vài bước lại gặp phải cầu treo, phản chiếu cây xanh hoa cỏ trong núi, nhìn từ xa là cảnh đẹp, nhưng đi ở trong đó thì cũng mệt mỏi không chịu nổi.
Thời Tiện Ngư rất nhanh bất động, cô đỡ lấy một tảng đá ven đường, yên lặng lau mồ hôi, trong lòng hối hận không mang dê ra.
Phía trước dẫn đường Hứa Thanh Phong dừng lại, săn sóc hỏi cô: "Đạo trưởng có mệt không?"
Mệt à?
Sao có thể gọi là mệt? Cô chỉ là mồ hôi ra hơi nhiều, chân có chút mềm, cộng thêm trên người có chút không có khí lực mà thôi.
Thời Tiện Ngư nhẹ nhàng lắc đầu, liếc mắt thấy bên cầu treo có một pho tượng đá mọc rêu xanh, liền chỉ vào pho tượng đá kia nói: “Tôi đang xem cái này.”
Hứa Thanh Phong nhìn tượng đá nhẹ nhàng nở nụ cười: “Thì ra là Dạ Du đạo nhân a.”
"Dạ Du đạo nhân?" Thời Tiện Ngư sững sờ, lần nữa cẩn thận quan sát tượng đá, không biết là năm tháng ăn mòn, hay là người điêu khắc cố ý làm, hình dáng tượng đá tương đối thô ráp, không có bao nhiêu chi tiết, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn ra là một đạo nhân mặc trường bào, diện mạo ngũ quan có vẻ uy vũ, làm Thời Tiện Ngư liên tưởng đến tranh Tết và môn thần.
Trước mấy quả tượng đá thờ phụng không biết tên, không hư thối, hẳn là gần đây bị người ta đặt ở chỗ này không lâu.
“Thì ra Dạ Du đạo nhân trông như vậy.” Thời Tiện Ngư tò mò nhìn thêm vài lần.
Hứa Thanh Phong cười nói: "Đây chỉ là bộ dáng trong tưởng tượng của mọi người mà thôi, lúc ta còn rất nhỏ, nơi này đã có truyền thuyết Dạ Du đạo nhân, nhưng chưa từng có người tận mắt nhìn thấy."
Thời Tiện Ngư càng tò mò, hỏi hắn: "Chưa từng thấy qua, vậy ngươi còn tin tưởng hắn tồn tại?"
“Nếu không làm sao giải thích Thanh Sơn thành chúng tôi từ trước tới nay chưa từng xuất hiện yêu quái? Các lão nhân Thanh Sơn thành đều nói, là Dạ Du đạo nhân đánh chạy yêu quái, bảo vệ chúng tôi.” Nói xong, nụ cười trên mặt Hứa Thanh Phong chậm rãi rút đi, thanh âm cũng thấp hơn một chút: “Hiện tại xuất hiện một con hồ yêu, mọi người liền nói, Dạ Du đạo nhân rời đi.”
Thời Tiện Ngư nhìn Hứa Thanh Phong thần sắc ảm đạm một chút, lại nhìn tượng đá trước mặt một chút, ma xui quỷ khiến, cô vươn một bàn tay, nhẹ nhàng dán ở trên người tượng đá --
Tảng đá xanh ẩm ướt, thô ráp, dưới bàn tay cô lại giống như có nhịp tim đập, trong chốc lát từ trong tượng đá tuôn ra rất nhiều cảm xúc! Theo lòng bàn tay vẫn truyền đạt tới trong lòng cô!
Mời Dạ Du đạo nhân hiển linh! Mời Dạ Du đạo nhân hiển linh!
Cầu Dạ Du đạo nhân phù hộ cả nhà ta bình an.
Mời Dạ Du đạo nhân hiện thân, đuổi hồ yêu đi!
Dạ Du Đạo Nhân, xin phù hộ tỷ tỷ của ta có thể trở về......
……
Bạn cần đăng nhập để bình luận