Ai Lại Đang Triệu Hoán Ta

Chương 272. 3. Thế giới linh dị (36)

Không biết đợi bao lâu, sát vách thậm chí truyền đến trầm thấp tiếng ngáy, nhưng bóng đen vẫn không có trở về.
Thời Tiện Ngư không rõ lắm nó ăn quỷ là quy trình gì, chỉ từ thời gian phán đoán, nó ăn nữ quỷ áo đỏ nhảy lầu, tựa hồ cũng không hao phí bao nhiêu thời gian, vì sao hiện tại qua lâu như vậy, vẫn không có tin tức?
Chẳng lẽ gặp phiền toái?
Hoặc là... nó căn bản không hiểu ý của cô, đã sớm rời khỏi trường học? Cái này cũng nói không chính xác, dù sao tên kia nhìn qua liền ngơ ngác bộ dáng.
Nghĩ đến khả năng này, Thời Tiện Ngư không khỏi cảm thấy nản lòng, người cũng mệt mỏi. Từ sau khi đi tới thế giới này, cô vẫn chưa từng nghỉ ngơi qua, hiện tại cố gắng chống đỡ tinh thần ở trong phòng đợi quá lâu, khó tránh khỏi sẽ mệt mỏi vô lực.
Nơi này nguy cơ tứ phía, cô cũng không dám ngủ lâu, chỉ có thể ngồi ở bên giường, đầu tựa vào góc giường kim loại chống đỡ trụ, thoáng nhắm mắt nghỉ ngơi.
Bất tri bất giác, liền ngủ say.
Nằm như thế nào trên giường cũng không hề hay biết, chỉ là ngủ thẳng về sau, nửa mê nửa tỉnh, cảm giác có thứ gì đó đang túm chân mình.
Thời Tiện Ngư nhắm mắt đá hai cước, không ngủ được bao lâu, thứ kia lại bắt đầu kéo cô.
Cô đột nhiên nhớ tới mình đang ở nơi nào, giật mình ngồi dậy!
Mở mắt ra, thấy "Lâm Uyên" liền ghé vào bên cạnh cô.
Thời Tiện Ngư mãnh liệt hít một hơi!
Lâm Uyên trước mắt này, so với lúc trước càng thêm chân thật! Nhưng chỉ có nửa người trên, còn phía dưới... giống như chai mực bị đổ, trải rộng khắp cả căn phòng!
"Anh... anh sao lại trở nên lớn như vậy..." Thời Tiện Ngư nhìn quanh bốn phía, bị kinh hãi không nhỏ: "Là bởi vì ăn thịt quỷ sao?"
Lâm Uyên nhẹ nhàng gật đầu.
Có thể còn chưa tiêu hóa xong, Thời Tiện Ngư nhìn thấy trong thân thể nó có thứ gì giãy dụa bò ra ngoài, lại bị những xúc tu bóng đen kia quấn lấy trở về.
Thời Tiện Ngư: “......”
Nếu tiêu hóa không tốt, tại chỗ nôn cho cô một con... hoặc là nửa con quỷ đi, vậy phải làm sao bây giờ?
Cô hoảng hốt, bóng đen bên cạnh lại rất dính, lúc thì túm lấy chân cô, lúc lại kéo tay cô, lại không biết nói chuyện, khiến Thời Tiện Ngư không hiểu ra sao.
“Anh muốn làm gì?” Thời Tiện Ngư hỏi nó.
Lâm Uyên lẳng lặng nhìn cô chăm chú.
Khoảng cách gần như thế, làm cho Thời Tiện Ngư không khỏi hồi tưởng lại quá khứ ở cùng một chỗ với Lâm Uyên, cô và hắn cũng thân mật dựa sát vào nhau như thế.
Cô đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt bóng đen, xúc cảm mềm mại, lạnh lẽo, đồng thời cũng là giả dối. Nó không thật sự là Lâm Uyên.
Thời Tiện Ngư mỉm cười, hỏi nó: "Tôi biết rồi, ngươi có phải muốn thưởng không?"
Bóng đen chậm rãi gật đầu.
"Nhưng tôi có thể thưởng cho anh cái gì đây..." Cô nhìn khuôn mặt quen thuộc này, nỉ non tự nói: "Bằng không, tôi hôn anh một cái?"
Bóng đen trên mặt dần dần có biểu tình, không còn là ngụy trang ra cứng nhắc ngũ quan, mà như là sống có được tâm tình người chân chính.
Thời Tiện Ngư rõ ràng từ trên mặt nó thấy được vui sướng.
Cô không khỏi nở nụ cười: “Ai, anh biết hôn là gì không?”
Bóng đen nghe xong, suy tư một lát, thân thể chậm rãi di chuyển xuống dưới, thẳng đến khi đi tới bên giường, lấy vẻ mặt dị thường nghiêm túc chuyên chú, hôn lên đầu gối của Thời Tiện Ngư.
Đại khái là bởi vì biểu tình của nó quá thần thánh trịnh trọng, Thời Tiện Ngư không cảm thấy khủng bố, ngược lại rất muốn cười, nói: "Bây giờ tôi biết anh là quỷ gì rồi, anh là sắc – quỷ phải không?"
Bóng đen: “......”
“Đứng lên, tôi dạy anh.” Cô một tay chống đỡ chính mình, đưa tay nâng cằm khuôn mặt kia lên, sau đó cúi người cúi đầu, nhẹ nhàng dán lên môi nó.
Tiếp xúc ngắn ngủi rồi rời đi.
Nhưng bóng đen lại cứng đờ, bất động......
Nam chính: Tuy rằng không rõ lắm chuyện gì xảy ra, nhưng ta bị chấn động lớn.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận