Ai Lại Đang Triệu Hoán Ta

Chương 390. 4. Thế giới cổ đại (76)

Oanh Ca hướng cô cười cười: “Hôm qua có chút ho khan, nhưng hôm nay tốt hơn nhiều. Yên tâm đi, tôi mỗi ngày đều uống đủ nước, lại được nuôi, hẳn là không có việc gì.”
Diêu Nương thoáng nhìn trên bàn còn có một bình thuốc, bình sứ xanh, chỉ to bằng ngón tay, nhìn thập phần tinh xảo.
Cô thuận tay cầm lên, mặt mày hơi cong: “Đây là bình thuốc nhỏ đựng thuốc gì, giống như một vật trang sức, thật tinh xảo.”
“Thuốc nhuận cổ họng, người khác tặng.” Oanh Ca cười nói.
Diêu Nương nghe vậy sững sờ, nhẹ giọng hỏi: “Khách nhân tặng?”
“Tôi biết, không được lén nhận quà của khách.” Oanh Ca cười cầm lấy bình xanh nhỏ trong tay cô, nhẹ nhàng lắc lắc, truyền ra tiếng sột soạt: “Nhưng cái này không đáng giá bao nhiêu, người nọ cứ cách vài ngày lại đưa tới một bình, bảo tôi chú ý cổ họng, coi như là có tâm.”
Diêu Nương không khỏi hỏi: “Người nọ làm nghề gì?”
“Họ Tôn, thương nhân từ phía nam tới, buôn bán dược liệu.” Oanh Ca nói: “Hắn nói mỗi lần tới Thịnh Kinh cổ họng đều ngứa ngáy, bên người thường chuẩn bị thuốc này, vừa uống liền có tác dụng.”
Diêu Nương nhìn vào mắt Oanh Ca, hỏi: “Trong nhà hắn...... có vợ con không?”
Oanh Ca trầm mặc xuống, nụ cười trên mặt cũng nhạt đi một chút, một lát sau, trả lời: "Không biết, có lẽ có, có lẽ không..."
Nam nhân phần lớn mười sáu mười bảy tuổi đã thành thân, Tôn lão bản tuổi đã ba mươi, Oanh Ca cảm thấy, đối phương có gia đình khả năng rất lớn, chỉ là nhớ tới có chút buồn bã, cho nên vẫn tránh suy nghĩ...
Diêu Nương thấp giọng khuyên cô: "Về sau vẫn là đừng thu đồ của hắn, bằng không chỉ sợ hắn muốn hiểu lầm ngươi đối với hắn có ý, truyền ra ngoài, không thích hợp nha..."
Đây cũng là Diêu Nương thường xuyên dặn dò các cô nương trong Vong Ưu Các - cùng khách nhân, đúng mực nhất định phải đắn đo tốt, quan hệ có thể thân mật như hồng nhan tri kỷ, nhưng tình cảm nhất định phải mỏng manh như chỉ điểm chi giao.
Bởi vì một khi xen vào tình yêu nam nữ, sẽ khó tránh khỏi dây dưa ra ân ân oán oán, như vậy Vong Ưu Các này, làm sao có thể để cho khách nhân chân chính quên ưu đây?
Tình yêu nam nữ, đối với nam nhân ra ngoài tầm hoan mua vui mà nói, vĩnh viễn là gánh nặng.
Oanh Ca khe khẽ thở dài, nói: “Kỳ thật tôi làm sao không biết, thiên kim dễ cầu, thật lòng vô giá, chỉ là có đôi khi nhịn không được sẽ sinh ra hy vọng xa vời mà thôi, hôm nay tôi cũng đã hai mươi tám tuổi, còn có thể hát thêm mấy năm nữa?”
“Oanh Ca, vô luận tương lai cô có thể hát nữa hay không, chỉ cần cô ở Vong Ưu Các một ngày, tôi cùng Linh Tĩnh sẽ không mặc kệ cô.” Diêu Nương nghiêm túc nói: “Vong Ưu Các lúc trước tịch mịch vô danh, là cô giúp chúng tôi khai hỏa khối chiêu bài này.”
Oanh Ca cười cười: “Chiêu bài có vang nữa cũng là của hai người, Diêu Nương, tôi nhìn ra được, Linh Tĩnh không phải vật trong ao, Vong Ưu Các tương lai nhất định sẽ càng ngày càng tốt, hôm nay đã có bowling, tương lai đồ chơi mới sẽ chỉ càng ngày càng nhiều, đến lúc đó, có lẽ sẽ không cần tôi hát nữa.”
Diêu Nương nói: "Oanh Ca, cô nếu là lo lắng về sau, chúng tôi có thể giúp cô xem xét hài tử, ngươi nhận làm con thừa tự nuôi ở bên người, đợi đến hài tử lớn lên có thể vì ngươi dưỡng lão chăm sóc, so với nam nhân có phải càng đáng tin hơn?"
Oanh Ca bật cười, lắc đầu lia lịa: “Sao cô nghĩ xa hơn tôi.”
Dừng một chút, ánh mắt dừng lại trên bình thuốc xanh trong tay, ngữ khí thản nhiên nói: "Vị Tôn lão bản kia, ở Thịnh Kinh đàm phán xong việc làm ăn sẽ quay về phía nam, về sau tôi và hắn đại khái cũng sẽ không gặp nhau nữa, cô yên tâm đi.”
Diêu Nương mím môi, nói: "Nếu hắn là người tốt, tôi cũng sẽ mừng cho cô.”
“Cái dạng gì mới tính là tốt đây.” Oanh Ca thở dài, tựa hồ so với Diêu Nương càng bi quan: “ Tôi và cô ở trong nghề này bao nhiêu năm, gặp qua một người tốt sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận