Ai Lại Đang Triệu Hoán Ta

Chương 132. Thanh Sơn thành (3)

Thời Tiện Ngư: “Ta chỉ hỏi thôi.”
"Con chưa từng ăn..." Tiểu Mãn nhíu mày suy nghĩ một chút, "Không nói đi đường dài, nấm của conm có thể sẽ làm cho người ta mất đi tri giác, cho nên mỗi lần đều phải thu thập lại đốt sạch sẽ, nhất định không thể bị người nhặt đi ăn nhầm."
Thời Tiện Ngư nói: "Đừng thu dọn nữa, đưa cho ta đi.”
Tiểu Mãn: “...?”
…………
Thời Tiện Ngư mang về một túi nấm trắng.
Tuy rằng không xác định có thể phát huy công dụng hay không, nhưng dù sao cũng là nhặt không, loại đồ chơi có hiệu quả gây mê này, muốn thông qua con đường chính quy mua, căn bản mua không được, cho nên cô dự định tiết kiệm, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
Thời gian thoáng cái đã đến thứ bảy, Thời Tiện Ngư lấy được chìa khóa xe.
Chiếc RV mới mua nhìn qua vừa lớn vừa chắc chắn, thiết bị điện nước bên trong cũng rất đầy đủ, trên đỉnh có tấm sạc năng lượng mặt trời có thể gấp lại, bình thường có thể sạc điện, sau khi gấp lại, nóc xe còn có thể phơi quần áo, có thể nói tương đối hợp ý cô.
Nếu như không có những thú biến dị kia, Thời Tiện Ngư tin tưởng đây sẽ là một chuyến du lịch tốt đẹp.
Nhưng cuộc sống, luôn luôn sẽ có một chút không được hoàn mỹ.
Trước khi xuất phát, cô được Thị Thần chỉ đạo, đem công tắc mù tạc không gian lại luyện tập vài lần, vật phẩm sở hữu đem kiểm tra hai lần, có thể chuẩn bị toàn bộ….cô hít sâu một hơi, hướng về Thị Thần mở ra một bàn tay --
“Cho em đi.” Thời Tiện Ngư cố lấy dũng khí: “Em muốn cái kia.”
Thị Thần: “...?”
“Sao vậy?” Thời Tiện Ngư nhíu mày: “Lần này không chuẩn bị đưa cho em sao?”
Thị Thần cẩn thận khom người hỏi: "Không biết Nguyên Quân muốn vật gì?”
“Cái kia, giống như trân châu.” Thời Tiện Ngư nghi hoặc nhìn chằm chằm hắn: “Không có cái kia, em làm sao trở về?”
Thị Thần thở phào nhẹ nhõm......
“Là Tiểu Thần thất trách.” Hắn chậm rãi rút tay áo ra, vẽ một vòng tròn phát sáng trên không trung, vòng tròn kia chậm rãi xỏ vào ngón tay của Thời Tiện Ngư, biến thành một vòng tròn màu trắng bạc.
“Trân châu không tiện mang theo, Nguyên Quân đeo chiếc nhẫn này, lúc cần trở về chỉ cần ngưng tụ linh lực vào trên nhẫn, Tiểu Thần có thể cảm nhận được.”
Thời Tiện Ngư nhìn chiếc nhẫn trên tay mình.
Xinh đẹp là xinh đẹp, cao cấp cũng là thật cao cấp, nhưng trong lòng cô sao lại không yên tâm như vậy?
“Bằng không anh vẫn là cho ta trân châu đi.” Cô nhíu mày, nghiêm túc nói: “Vạn nhất đến lúc đó em đặc biệt khẩn trương, linh lực lại khống chế không tốt thì làm sao bây giờ? Em hiện tại ngay cả mở không gian mù tạc cũng không thuần thục, hạt châu liền đơn giản hơn nhiều, bóp nát là được.”
Thị Thần: “......”
Thời Tiện Ngư dò xét sắc mặt hắn, cho rằng hắn muốn thu hồi nhẫn, vội vàng rụt tay lại, nói: "Nhẫn cũng muốn, vạn nhất Trân Châu làm mất, ít nhất em còn có thể trông cậy vào nhẫn, bằng không em chẳng phải là vĩnh viễn không trở về được sao?"
Đi những thế giới này là có nguy hiểm, dù sao cô chỉ thần tiên nửa vời, không cách nào ở trong ba ngàn thế giới đi lại tự nhiên, một khi mất đi liên hệ cùng Tiên Cung , liền có thể sẽ vĩnh viễn lạc lối ở trong những thế giới này.
Thị Thần chờ Thời Tiện Ngư mở cửa vào thế giới --
Cát vàng đầy trời, bụi đất cuồn cuộn, Thời Tiện Ngư lấy ra kính bảo hộ và mặt nạ bảo hộ đã chuẩn bị tốt đeo lên, nhấc chân bước vào thế giới như tận thế trước mắt.
Cùng lúc đó, một luồng thần hồn Thị Thần chui vào theo sát phía sau cô.
Thị Thần nhanh chóng tìm kiếm thế thân thích hợp trong phạm vi trăm dặm.
Thế thân phải đủ mạnh mẽ để sống sót trong một thế giới như vậy,. Thế thân không thể có quá nhiều liên quan giữa người với người, nếu không "mất trí nhớ" sẽ khiến người ta hoài nghi. Thế thân cũng không thể quá xinh đẹp, tốt nhất có thể xấu một chút, càng xấu càng tốt!
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận