Ai Lại Đang Triệu Hoán Ta

Chương 114. 1. Thế giới yêu quái (99)

Có yêu quái?!
Mọi người lập tức cảnh giác, nhao nhao nắm chặt vũ khí trong tay!
Phát hiện yêu quái, binh lính lui về phía sau, chỉ vào một gian phòng nói: “Yêu quái ngay tại bên trong!”
An Dao ra hiệu cho một vị tu sĩ bên cạnh tiến đến xem xét, tu sĩ kia là yêu thú tộc hóa hình, bộ dạng tựa như người khổng lồ, cơ hồ cao bằng nóc nhà, một quyền liền đem cửa gỗ dày đánh nát.
Tu sĩ thò tay ra trong phòng, thoáng cái xách ra một đứa bé!
Tiểu nam hài bị tu sĩ cự nhân xách lên giữa không trung, thét chói tai kịch liệt giãy dụa! Tu sĩ kia bất vi sở động, cau mày nói: "Không phải yêu quái, là một tiểu hài tử, kỳ quái, nó như thế nào mà không bị Bạch Ti ảnh hưởng?"
Trên người cậu bé quấn không ít tơ trắng, nhưng từ tứ chi của cậu bé không ngừng giãy dụa, hoạt động của cậu bé hiển nhiên không bị ảnh hưởng gì.
Thời Tiện Ngư đến gần vài bước, nhận ra cậu bé kia, kinh ngạc hô: “Tiểu Mãn?!”
Tu sĩ thấy cô nhận thức, lúc này buông lỏng tay, tiểu nam hài rơi trên mặt đất lăn một vòng, lại vừa lăn vừa bò chạy về phía Thời Tiện Ngư! Một phen ôm lấy chân cô, giống như nhìn thấy cứu tinh khóc gọi cô: "Đạo trưởng!”
Thời Tiện Ngư vội hỏi: “Tiểu Mãn, trong thôn đã xảy ra chuyện gì?”
Lời còn chưa dứt, Lâm Uyên phía sau đột nhiên tiến lên, kéo cổ áo Tiểu Mãn ném cậu bé ra!
“Lâm Uyên! Anh làm gì?!” Thời Tiện Ngư ngạc nhiên không thôi, khí lực của Lâm Uyên lớn biết bao? Cô trơ mắt nhìn thân thể nhỏ bé của Tiểu Mãn bay ra ngoài, nặng nề ngã trên mặt đất!
Lâm Uyên lại ngăn ở trước người cô, không cho phép cô lại gần đứa bé kia!
Thẩm Tiêu trầm giọng nói: “Tiểu Ngư, em đừng gấp, chờ anh xem trước một chút.”
An Dao tựa hồ cũng cảm thấy được cái gì, ý bảo cấp dưới lui ra phía sau, cẩn thận cùng tiểu nam hài duy trì khoảng cách nhất định.
Tiểu Mãn bị ngã đến có chút mộng, cậu bé từ trên mặt đất ngồi dậy, trên mặt thần sắc thập phần mê man, tựa hồ không rõ, vì cái gì mà các đạo trưởng từng cứu thôn, đột nhiên đối với cậu bé thay đổi thái độ.
Thẩm Tiêu đi tới trước mặt cậu bé, chậm rãi ngồi xổm xuống, ôn hòa hỏi cậu bé: “Con tên là Tiểu Mãn?”
Cậu bé gật đầu: “Vâng, con tên là Hạ Tiểu Mãn.”
Thẩm Tiêu hỏi: “Tiểu Mãn à, có thể nói cho chúng tôi biết, trong thôn đã xảy ra chuyện gì không?”
Nhắc tới việc này, Tiểu Mãn nhếch môi muốn khóc, nhưng không biết vì sao, một giọt nước mắt cũng không chảy ra được.
“Cha con mẹ con, còn có Trương gia gia đều bị bọn họ giết chết, Vạn Cát muốn dẫn trốn đi, cũng bị bọn họ giết! Sau Vạn phu nhân đột nhiên xuất hiện, không biết vì sao, Vạn phu nhân bà...... Trên người bà ấy toát ra rất nhiều tơ màu trắng, những tơ kia đem trong thôn giết người phóng hỏa binh lính toàn bộ quấn lấy!"
Tiểu Mãn nhớ lại tình cảnh lúc ấy, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch không thấy một tia huyết sắc.
"Đều đã chết... Tất cả mọi người đều đã chết, Vạn phu nhân cũng đã chết, chỉ còn lại một mình con..."
Thẩm Tiêu nghe cậu bé nói, vẻ mặt trở nên cổ quái, rõ ràng đang mỉm cười, đáy mắt lại toát ra bi thương cực độ.
Hắn chậm rãi hít vào, tận khả năng dùng ngữ khí bình thản hỏi: "Tiểu Mãn, con suy nghĩ một chút, con làm như thế nào tránh thoát những binh linh kia giết người?"
“Vạn Cát vừa đẩy con vào nhà, bọn họ liền xông vào, một đao đâm xuyên bụng Vạn Cát, con tận mắt nhìn thấy.” Tiểu Mãn hoảng sợ nói với Thẩm Tiêu: "Bọn họ còn muốn giết con!”
Thẩm Tiêu khổ sở nhìn hắn: "Sau đó thì sao? Con trốn thoát sao?”
Tiểu Mãn đưa tay chỉ lung tung trên người mình: “Nơi này, nơi này... Còn có nơi này!”
Thẩm Tiêu không hỏi được nữa, cổ họng chua xót dữ dội.
Thẩm Tiêu không lên tiếng, Tiểu Mãn liền cho là hắn không tin, vội vàng nói: "Đạo trưởng, con không lừa người! Không tin người xem! Bọn họ quả thực giết người không chớp mắt..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận