Ai Lại Đang Triệu Hoán Ta

Chương 154. 2. Thế giới sa mạc (22)

Điều hòa không biết ngừng từ lúc nào, không khí trong xe càng ngày càng loãng, nhiệt độ đột ngột tăng lên.
Trong lòng Diệp Lưu Vân dần dần dâng lên sợ hãi.
Cô và đội viên vào sinh ra tử nhiều lần như vậy, không có lần nào cảm thấy sợ hãi như bây giờ, có lẽ những hung hiểm kia cũng chỉ là trong nháy mắt, mà không phải giống như bây giờ, từng chút từng chút tới gần lúc chết, dày vò chịu tra tấn.
Diệp Lưu Vân thở hổn hển, thấp giọng hỏi: “Loa xe còn dùng được không?”
Ngực Râu Quai Nón kịch liệt phập phồng, đã cảm thấy rõ ràng buồn bực, nghe thấy thanh âm Diệp Lưu Vân, dùng sức ấn loa xuống --
Tiếng còi xe chói tai vang lên, Kinh Cức Mãng đột nhiên chấn kinh, đầu thò vào đáy xe tìm kiếm nguồn gốc âm thanh, Diệp Lưu Vân nhanh chóng ấn nút xuống xe!
Chỉ cần để cửa sổ kính hạ xuống một chút, không khí trong lành sẽ tràn vào.
Nhưng hiện trạng của bọn họ cũng không có tốt hơn nhiều, nhiệt độ cao, thiếu nước, theo thời gian trôi qua đều sẽ lấy mạng người!
Diệp Lưu Vân cảm giác chính mình ngay cả nói chuyện cũng bắt đầu phí sức: “Nhìn xem ngăn kéo, ta nhớ rõ...... Bên trong hẳn là có, súng tín hiệu......”
Củ Cải bên cạnh hữu khí vô lực nói: "Lão đại, cô thừa nhận đi... Cô tìm con đường này, quá mục nát... Người bình thường cũng sẽ không đi, thả súng tín hiệu, cũng... cũng không ai có thể nhìn thấy..."
"Ngươi câm miệng đi..." Diệp Lưu Vân khó khăn nuốt xuống, nhưng mà đầu lưỡi cũng là khô, cái gì cũng không nuốt xuống được: "Mau thả..."
Râu Quai Nón lấy súng tín hiệu ra, tay chân hắn như nhũn ra, trước mắt tối tăm, không dùng được sức bóp cò vài cái, người ngược lại hôn mê bất tỉnh.
Lâm Uyên lấy súng từ trong tay hắn, dùng khí lực cuối cùng dỗi đến ngoài cửa sổ xe --
Bùm!
Sương khói màu sắc nồng diễm xông thẳng lên trời, trên bầu trời tràn ra ký hiệu bắt mắt, nhưng mà có người tới cứu bọn họ hay không? Cũng không ai biết......
Mặt trời nóng rực chiếu rọi, trong xe giống như lò nướng khép kín, ngoài xe, con mãng xà gai vốn nên sớm chôn mình vào cát vẫn gắt gao quấn lấy xe việt dã, đuôi rắn đong đưa, đẩy cát, đã đem thân xe vùi lấp gần một nửa.
Diệp Lưu Vân cảm thấy ngay cả đôi mắt cũng khô khốc sắp không mở ra được, mơ mơ màng màng nghĩ: Chẳng lẽ hôm nay, thật sự phải chết ở chỗ này?
Nhiệt độ ghế trước càng cao, sau Râu Quai Nón, Lâm Uyên cũng hôn mê bất tỉnh.
Đầu càng hôn mê, bụng cũng có chút khó chịu, Diệp Lưu Vân vô lực đem tay khoát ở bụng, quay đầu nhìn bên người Củ Cải, trong lòng có chút hối hận.
Cô chết cũng sẽ chết, dù sao ốc đảo bên trong ăn ngon chơi vui, cô đã tất cả đều thấy qua, nhưng Củ Cải mới mười bảy tuổi...
Củ Cải khàn giọng nói: "Lão đại... Bằng không, ta vẫn là bò ra ngoài, để mãng xà nuốt đi, như vậy có thể chết thống khoái một chút, hơn nữa... Mãng xà ăn ta, sẽ không rảnh ăn các người... Các người có thể nhân cơ hội, chạy trốn..."
Diệp Lưu Vân nhắm mắt lại, "Không có xe, loại thời tiết này đi bộ về ốc đảo... sẽ phơi nắng thành người làm..."
Con mắt Củ Cải nhanh không nhấc lên được: "Lão đại... Cô nói xem, người sau khi chết, có thể biến thành quỷ hay không a..."
Diệp Lưu Vân chậm rãi lắc đầu: “Không biết...”
Củ Cải nói: "Nếu có thể biến thành quỷ, tôi muốn làm quỷ nước... Tôi khát quá..."
Diệp Lưu Vân bật cười: “Vậy, tôi muốn làm tửu quỷ...”
Củ Cải không còn lên tiếng nữa.
Diệp Lưu Vân mở to mắt, trong tầm nhìn mơ hồ, loáng thoáng nhìn thấy thứ gì đó đang bay, bên tai còn có tiếng nhạc nhẹ nhàng.
"Đây là hồi quang phản chiếu sao...... Tại sao lại nghe thấy tiếng nhạc?"
Cô cố gắng mở to mắt, cố gắng nhìn rõ, nghe rõ.
Trong ánh mặt trời màu trắng chói mắt, cô nhìn thấy rất nhiều bong bóng bảy màu, ở ngoài cửa sổ xe bay a bay, bay a bay...
“Bong bóng?” Diệp Lưu Vân lẩm bẩm: “Ta quả nhiên muốn chết, bắt đầu xuất hiện ảo giác......
Hoang mạc khô hạn, làm sao có thể có bong bóng?”
……
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận