Ai Lại Đang Triệu Hoán Ta

Chương 304. Nhặt tiểu hoa tích (2)

Bên kia thế giới vẫn là cát vàng, Thời Tiện Ngư quen thuộc mở ra không gian, cưỡi một chiếc xe máy nhỏ đi ra, hướng ốc đảo lên đường.
Một đoạn thời gian không gặp, ốc đảo phồn hoa rất nhiều, tuy rằng như cũ không thể cùng những thành trấn kia quy mô cỡ lớn ốc đảo so sánh, nhưng cũng ra cái dáng căn cứ.
Cô tìm Diệp Lưu Vân, nói cho Diệp Lưu Vân biết mình muốn mang đi một con thằn lằn.
Diệp Lưu Vân hỏi nàng: “Muốn lớn, hay là muốn nhỏ?”
Trước đó không lâu Đại Hoa Tích còn ấp trứng, ốc đảo nuôi không ít Tiểu Hoa Tích.
Thời Tiện Ngư nghĩ nghĩ: “Phải nhỏ, chỗ tôi ở, không giống hoàn cảnh nơi này, nhỏ dễ thích ứng hoàn cảnh.”
Diệp Lưu Vân dẫn cô đi sào huyệt nhân tạo của Đại Hoa Tích, trên đường vừa đi vừa hỏi: "Xác định chỉ cần một con? Nếu không cô mang thêm một vài con trở về đi? Những tiểu gia hỏa này rất ăn rất nhiều, nếu như vẫn nuôi ở bên trong ốc đảo, chúng tôi còn rất có gánh nặng."
Thời Tiện Ngư kỳ quái nói: “Các cô nuôi? Cự Tích mụ mụ mặc kệ sao?”
Diệp Lưu Vân bất đắc dĩ cười, "Mẹ còn cướp cơm của đám nhóc con, cô còn trông cậy vào nó nuôi mấy đứa nhỏ?"
Thời Tiện Ngư cũng cười: “Tôi chọn một con nuôi trước xem sao.”
Sào huyệt nhân tạo được xây dựng dưới một tảng đá, là một cửa vào nghiêng xuống phía dưới, cách đó không xa chính là hồ nước, nơi này vừa râm mát vừa ẩm ướt.
Thời Tiện Ngư chú ý tới thảm thực vật gần bệ đá trụi lủi, đoán chừng là bị đám Hoa Tích lớn nhỏ ăn sạch, ngay cả rễ cỏ cũng không buông tha, khó trách Diệp Lưu Vân lại rầu rĩ.
Hai người một trước một sau khom lưng đi vào, Tiểu Hoa Tích bên trong bị ném thức ăn quen rồi, cho rằng lại tới ăn, tất cả đều bò tới, há to miệng muốn ăn.
Dù sao cũng là từ trong trứng Cự Tích ấp ra, cho nên dù là chúng nó còn nhỏ, thân thể cũng đều lớn như chó.
Trong đó một con béo nhất, béo đôn đôn giống như một con heo con, màu sắc cũng không giống với đồng bạn, là màu da trắng sữa, hoa trên lưng là màu hồng nhạt hơn một chút.
"Nghiên cứu viên của chúng tôi cảm thấy con này có thể bị bạch tạng, nhưng trước mắt nhìn qua rất khỏe mạnh, không có tật xấu gì, chỉ là ăn rất nhiều." Diệp Lưu Vân vỗ vỗ cái đầu to của con thằn lằn trắng kia: "Cô xem, ăn béo như heo, huynh đệ tỷ muội của nó cướp ăn cũng không cướp được nó."
Những con thằn lằn khác đều có màu vàng nhạt, gần với cát, ở trong sa mạc nếu không có màu ngụy trang, sẽ rất khó kiếm ăn.
Thời Tiện Ngư ôm nó lên, quả nhiên rất nặng.
"Chỉ con này thôi" cô nói: "Tôi mang đứa nhỏ của Đại Hoa Tích đi, có cần chào hỏi nó không?"
Diệp Lưu Vân cười khúc khích: "Nó đem đám nhóc ấp nở ra, sau đó liền không có trở lại , nếu không là nghiên cứu viên ốc đảo nhiệt tình đến cho ăn, những thằn lằn nhỏ này ít nhất chết hơn phân nửa."
Thời Tiện Ngư cười nói: “Pháp tắc của thiên nhiên mà, thích nghi thì sinh tồn.”
Diệp Lưu Vân nghe xong, cũng cảm thán gật đầu: “Đúng vậy, hy vọng chúng tôi cũng có thể sinh tồn trên mảnh đất này.”
Thời Tiện Ngư trầm mặc xuống.
Một lát sau, cô ra vẻ tùy ý hỏi Diệp Lưu Vân: “Đúng rồi, gần đây cô có gặp Lâm Uyên không? Anh ấy có khỏe không?”
Diệp Lưu Vân sửng sốt: “Lâm Uyên...”
Cô do dự nhìn Thời Tiện Ngư, nói: "Thật ra sau khi cô đi không lâu, Lâm Uyên liền lập tức đuổi theo cô, người của tôi ngày hôm sau tìm được xe hắn ta lái, trong xe có một xác khô, như là hắn ta, lại không giống như là hắn ta, bởi vì mức độ hư thối cho thấy thi thể đã chết thật lâu thật lâu..."
Thời Tiện Ngư nhẹ nhàng thở ra một hơi, mỉm cười với Diệp Lưu Vân: “Cám ơn, tôi biết rồi.”
“Cô đừng buồn.” Diệp Lưu Vân nói: “Tôi cảm thấy thi thể kia không phải Lâm Uyên, vừa chết một ngày không thể thối rữa đến mức đó.”
Thần sắc Thời Tiện Ngư nhàn nhạt: “Ừ, tôi không khổ sở.”
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận