Ai Lại Đang Triệu Hoán Ta

Chương 63. 1. Thế giới yêu quái (48)

Thời Tiện Ngư nghe được "Hứa Mãnh" hai chữ này, thiếu chút nữa phì cười ra tiếng, hiểm hiểm nhịn xuống.
Bởi vì phụ thân của Hứa Thanh Phong nhìn qua tuyệt không "mãnh", ngược lại trắng trẻo mềm mại, giống như một đại thúc hiền lành không nóng nảy.
Bất quá so với phụ thân của hắn, mẫu thân mới càng khiến người ta chú ý, bởi vì Hứa phu nhân nhìn qua thật sự quá trẻ tuổi, quá xinh đẹp, cơ hồ cùng Hứa Thanh Phong kém không có mấy tuổi, chẳng lẽ là sau cưới mẹ kế? Nếu không sao có thể trẻ như thế?
Nhưng mà đến trên bàn cơm, phỏng đoán này của Thời Tiện Ngư rất nhanh đã bị đương sự phủ định.
Quận thủ đại nhân nói: “Khi bổn quan và chuyết Kinh đến Thanh Sơn thành, nơi này chỉ là một làng chài nho nhỏ, theo lệ thường, quan địa phương một nhiệm ba năm, Nhâm Mãn phải rời đi, nhưng bởi vì nơi đây cùng sơn ác thủy, liên tiếp có yêu ma lui tới, cho nên quan viên tiếp nhận chậm chạp không tới, bản quan liền ở đây ba năm lại ba năm, cho tới bây giờ, đã hơn ba mươi năm, hiện giờ bên ngoài chiến hỏa liên tục, hoàng triều thay đổi, Thanh Sơn thành chúng ta cũng càng không ai tới quản, hồ yêu làm loạn, bản quan muốn hướng triều đình điều động một ít binh lực cũng khó.”
Thời Tiện Ngư rất kinh ngạc: “Thì ra quận thủ đại nhân và Hứa phu nhân, đã tới nơi này hơn ba mươi năm?”
Hứa đại nhân cười híp mắt nhìn về phía cô: “Đạo trưởng nói chắc là vụng về? Thực không giấu diếm, phu nhân của bổn quan cũng từng là tu đạo sĩ, có thuật trú nhan, cho nên tuổi trẻ xinh đẹp, chỉ là không bằng pháp lực cao cường của chư vị, cho nên chuyện trừ yêu còn cần dựa vào chư vị.”
“Ồ? Hứa phu nhân cũng là người tu hành?” Thẩm Tiêu có chút ngoài ý muốn, ánh mắt rơi vào trên người Hứa phu nhân bên cạnh quận thủ.
Thần sắc Hứa phu nhân vẫn thản nhiên, không nhiệt tình như hai cha con, cũng chưa tới nỗi lạnh lùng, nhận thấy Thẩm Tiêu nhìn chăm chú, bà hơi nâng mi mắt lên, nói: “Người tu hành cần dốc lòng tu luyện, không hỏi phàm trần mới có thể phi thăng tiên cảnh, ta nhập thế nhiều năm, tu vi đã sớm hoang phế, hiện giờ cũng chỉ là một phụ nhân bình thường mà thôi.”
Hứa Thanh Phong bên kia lập tức nói: “Mẹ ta tu vi tuy rằng hoang phế, cũng là cân quắc bất nhượng tu mi, nghe lão nhân Thanh Sơn thành nói, nơi này nguyên lai chỉ là một cái thôn chài nhỏ bế tắc, cha ta sau khi tới mang theo các nam nhân khai hoang ruộng, xây phòng ở, mẹ ta thì mang theo nữ nhân hài tử, dạy bọn họ thuật phòng thân, nhận biết thảo dược, thuần hóa dã thú, một năm lại một năm, Thanh Sơn thành mới có quang cảnh như bây giờ.”
Hắn nói xong, lại có chút ngượng ngùng sờ sờ gáy mình, thấp giọng nói: “Thanh Sơn thành là tâm huyết của cha mẹ ta, hiện giờ ta đã trưởng thành, nhưng một chút việc cũng không giúp được...... Thẩm đạo trưởng, chuyện trừ yêu nếu có bất cứ nhu cầu gì, xin nhất định nói cho ta biết, ta cũng muốn tận một phần bạc lực của mình.”
Thẩm Tiêu là một người sảng khoái, nghe xong lý do thoái thác của người một nhà này, lập tức ôm quyền hành lễ: “Hứa đại nhân và Hứa phu nhân là người có đại phúc báo, hành động khiến tại hạ khâm phục, Hứa công tử chính trực lương thiện, tương lai tất thành đại khí.”
Hứa đại nhân vội vàng đứng dậy, vội nói: “Không dám nhận, không dám nhận...”
Hai người đang khách sáo hàn huyên, ngoài phòng bỗng nhiên truyền đến một trận tiếng kêu của nữ nhân!
Mấy người trong phòng đều sửng sốt.
Ngay sau đó, thanh âm nữ nhân kia càng lúc càng nóng nảy, mang theo chửi rủa: “Thả ta ra ngoài!”
Một người hầu vội vàng cuống quít chạy vào: "Lão gia, phu nhân, tiểu thư nháo muốn đi ra, khóa trên cửa sổ sắp không chịu nổi rồi!"
Hứa Thanh Phong giải thích với ba người Thẩm Tiêu: “Đó là em gái tôi, cha mẹ tôi lo lắng nó bị hồ yêu bắt đi, cho nên trong khoảng thời gian này vẫn nhốt nó.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận