Ai Lại Đang Triệu Hoán Ta

Chương 187. 2. Thế giới sa mạc (55)

Hà Túc cúi đầu không nói một lời, cả người mất mát tới cực điểm.
Hà phu nhân lại tiến lên an ủi vài câu, hai mẹ con rốt cục rời khỏi cộng đồng chiến đội.
Thời Tiện Ngư trong sân thở phào nhẹ nhõm.
Xem như là đi rồi!
Cô sợ nhất loại phụ huynh này, luôn thích đem chuyện đơn giản phức tạp hóa, cô còn không có cách nào giảng đạo lý với đối phương, thật muốn bức nóng nảy, vì con cưng của mình, người như thế chuyện gì cũng làm được!
Thời Tiện Ngư đứng ở cửa sân nhìn một hồi, xác định bọn họ sẽ không trở lại, chuẩn bị đóng cửa lại.
Dư quang thoáng nhìn, cô nhìn thấy đối diện nhà trọ phía sau cửa hành lang, có một người đang trốn, cô nhận thức được người đó -- Củ Cải!
Thời Tiện Ngư nhất thời không biết nên khóc hay nên cười, ánh mắt bất đắc dĩ nhìn đối diện.
Củ Cải thấy mình bị phát hiện, ngượng ngùng đi ra, trên mặt mang theo vài phần xấu hổ cười, nói: "Tôi cũng không phải cố ý nghe lén, trùng hợp đi ngang qua.”
Hắn cầm hộp dụng cụ trong tay lên, giải thích: "Tôi tới sửa cửa sổ xe cho cô.”
Cùng là người ái mộ, Thời Tiện Ngư ở trước mặt Củ Cải thả lỏng hơn nhiều, cô cười hỏi: "Sao không cùng chị Diệp làm nhiệm vụ?”
“Lão đại muốn hướng dẫn người mới, cho tôi nghỉ.” Củ Cải nhún nhún vai, chẳng hề để ý: “Dù sao tháng này điểm tích lũy của tôi đủ dùng, ít đi vài lần cũng không sao cả.”
"Chuẩn bị những dụng cụ sửa xe và nguyên liệu này, phải tốn không ít điểm tích lũy của anh chứ?" Thời Tiện Ngư mở cửa vào trong xe: "Tớ đi lấy cho anh chút đồ ăn, canh đậu xanh hôm qua tớ đông lạnh thành kem rồi, anh nếm thử xem."
Củ Cải cười hì hì: “Cảm ơn chị Tiểu Ngư.”
Kem đậu xanh đông lạnh đến rắn chắc, dài dòng một miếng, lạnh thấu tim, rất thích hợp ăn trong thời tiết này.
Lúc Củ Cải gặm kem, Thời Tiện Ngư dặn dò hắn: "Chuyện hôm nay nhìn thấy, đừng nói ra ngoài, hơn nữa đừng để cho người ta biết Hà phu nhân tới tìm tôi, tránh sự hiểu lầm.”
"Biết, tôi không ngốc." Củ Cải cười cười: "Hà phu nhân chỉ có Hà Túc là con, nên rất quan tâm chuyện tìm người bên cạnh cho hắn, ai cũng biết a, Tiểu Ngư tỷ, cô không để ý tới Hà Túc là được rồi!”
Thời Tiện Ngư cười: “Tôi không cố ý không để ý đến anh ấy, chỉ có điều tôi và anh ấy quả thật không thích hợp.”
Nghĩ đến những lời nói vừa rồi của Hà phu nhân, cô lại không khỏi tò mò hỏi: "Vừa rồi nghe Hà phu nhân nói trước kia hài tử đều không giữ được, vì cái gì?”
Củ Cải cắn que kem từ trong hộp dụng cụ móc dụng cụ ra, hàm hàm hồ hồ trả lời: "Hà phu nhân trước kia là mẹ mang thai, sinh con về ốc đảo sở hữu, liên tục sinh sáu bảy đứa, thân thể hư hỏng sinh không được nữa, cấp trên thấy bà ấy đáng thương, liền đặc biệt cho phép bà ấy nuôi dưỡng đứa con trai út cuối cùng của mình, cũng chính là Hà Túc á."
"A..." Thời Tiện Ngư kinh ngạc nói, "Vậy, những đứa trẻ bà ấy sinh ra trước đó, không biết mẹ mình là ai?"
Củ Cải kỳ quái liếc nhìn cô một cái: "Mẹ mang thai rất trân quý, sau khi sinh xong hài tử cần mau chóng dưỡng tốt thân thể, tiếp theo chuẩn bị nhân tạo làm thụ thai, nếu như mỗi mẹ mang thai sau khi sinh xong đều đem tinh lực thời gian tiêu phí ở việc nuôi dưỡng hài tử đã sinh, vậy ốc đảo làm sao lớn mạnh phát triển?"
Khi hắn nói ra những lời này, thập phần thản nhiên, phảng phất đang tự thuật một sự thật hết sức bình thường.
Thời Tiện Ngư nghe xong nghĩ tới Lục Lê, thấp giọng lẩm bẩm: "Vậy Tiểu Lê sau này trưởng thành...”
"Vì ốc đảo lớn lên nên hiệu lực đi, có thể sinh con coi như mẹ mang thai, không thể sinh con thì sẽ như lão đại của chúng ta vậy, làm đội trưởng cũng uy phong a." Củ Cải xui vài ngụm kem, nói: "Tôi chính là do mẹ đỡ đầu nuôi lớn, có đôi khi ta thấy Hà phu nhân xem Hà Túc nghiêm như vậy, tôi còn ước gì không có mẹ, quá phiền toái!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận