Ai Lại Đang Triệu Hoán Ta

Chương 433. Chuẩn bị đến thế giới mới (1)

Thời Tiện Ngư bị uy áp của Bạch Long chấn nhiếp, cô rất muốn ngẩng đầu lên chất vấn, thân thể lại không dùng được, đầu gối mềm nhũn quỳ xuống, ngay cả linh lực trong cơ thể cũng bị áp chế.
Gió lạnh bốn phía thổi đến cả người cô đau nhức, hốc mắt nhịn không được phiếm hồng, cô dùng hai tay chống đỡ mặt đất Chiêm Tinh Đài, phòng ngừa mình ngã xuống, nước mắt cũng bị từng giọt từng giọt ép ra.
Bên tai là tiếng động đất rung núi chuyển, toàn bộ thế giới phảng phất muốn sụp đổ, nếu trên đời thật sự có Địa Long xoay người, sợ là cũng không gì hơn cái này đi!
Không biết qua bao lâu, tất cả rốt cục trở về bình tĩnh.
Trong tầm mắt của cô, xuất hiện góc áo trường bào hoa văn Lưu Vân màu trắng bạc.
Ngẩng đầu nhìn, người đứng ở trước mặt nàng chính là Thị Thần, mặt hắn như băng sương, cao cao tại thượng, đồng tử màu vàng lạnh đến không có một tia nhiệt độ, trán trơn bóng sinh ra long giác thật dài, không tiếng động tỏ rõ long tộc tôn quý.
"Nhân loại đê tiện, dơ bẩn, thấp kém, không biết trời cao đất rộng... lại vọng tưởng thuần phục Thần Long, được Long tộc phụng dưỡng..."
Hắn mở miệng nói chuyện, thanh âm chậm rãi giống như tôi luyện băng tuyết, khiến người ta không rét mà run.
"Dưới chân ngươi giẫm, là vảy của tôi, cá kỳ nguyện trong ao nước, là máu của tôi, Linh Thảo Viên bên trong tẩm bổ linh thụ tiên thảo thổ nhưỡng, là thịt của tôi!... Các ngươi giam cầm thần hồn của tôi, lấy khung xương của ta thành lập Tiên Cung!”
Thời Tiện Ngư cắn môi dưới, đẩy uy áp của hắn chậm rãi đứng lên, từng bước từng bước đi về phía hắn.
“Đứng lại!” Hắn nhe răng trợn mắt, lộ ra vẻ mặt giận dữ, quát: “Không được lại đây!”
Thời Tiện Ngư ngoảnh mặt làm ngơ, ánh mắt hồng hồng tiếp tục cất bước về phía hắn, thẳng đến khi đi tới trước mặt hắn, ôm lấy hắn!
Trong phút chốc, mỗi một sợi thần kinh trên dưới toàn thân hắn đều căng thẳng, hận không thể đẩy nàng ra ngoài ngàn dặm, nhưng toàn thân lại cứng ngắc, không thể cử động!
“Nhân loại đê tiện! Buông tay!” Hắn thấp giọng rít gào.
Thời Tiện Ngư cảm thấy thân thể của hắn lạnh quá, lạnh như băng sương, một chút cũng không ấm áp, cũng không mềm mại, nhưng cảm giác quen thuộc của thần hồn không lừa được người, hắn chính là Thị Thần của cô!
Cho nên cô không hề có ý buông tay, ôm hắn hỏi: “Cô tên là gì?”
“Tôi bảo cô buông tay!” Hắn hổn hển: “Nhân loại vô lễ! Ai cho phép cô chạm vào tôi?! Buông ra!!!”
Thời Tiện Ngư mặc kệ hắn nổi giận, ở trong lòng hắn ngẩng mặt lên, nhìn chằm chằm hắn hỏi, “Tên của anh là gì?”
“Buông ra!!!”
Theo một tiếng quát lớn không thể nhịn được nữa, khí lưu cường đại đẩy cô ra! Cuồng phong tàn sát bừa bãi, sơn cốc rung động!
Thời Tiện Ngư cố gắng ổn định trọng tâm thân thể, lại mở mắt, chỉ thấy một con Cự Long trắng bạc bay lên trời cao, chạy trối chết càng bay xa, cuối cùng biến mất ở phía chân trời.
Thời Tiện Ngư nhìn bầu trời, thật lâu không lấy lại được tinh thần......
Hắn cư nhiên cứ như vậy đi.
Ngay cả tên cũng không chịu nói cho cô biết.
Thời Tiện Ngư bỗng nhiên không còn khí lực, cúi đầu chậm rãi xoay người, thấy Tiên Cung xám xịt trước mặt...... đã không còn là Tiên Cung, sau khi mất đi linh khí gia trì, cũng chỉ còn lại một đám kiến trúc xây bằng gạch đá, không có sáng bóng, không có tiên khí, Tụ Linh Lô cũng trở nên ảm đạm không màu, không còn tiên khí lượn lờ như lúc ban đầu.
Gió lạnh trên đỉnh núi thổi qua, Thời Tiện Ngư không khỏi run rẩy, hai tay ôm lấy mình.
Tiên Cung trước kia bất kể lúc nào cũng là gió trong nắng ấm, ấm áp thoải mái, mà hiện tại cái gì cũng không phải.
Cô chậm rãi đi xuống cầu thang Chiêm Tinh Đài, ngực giống như bị đào một cái lỗ lớn, gió trong núi thổi vào trong, lạnh đến lợi hại.
Trong tẩm cung trống rỗng, Tụ Linh Lô yên lặng không tiếng động, trong Linh Thảo Viên trải rộng thực vật suy vong, Luyện Đan Các ảm đạm như núi đá khô mộc đứng vững không thấy được, ngoại trừ hộ sơn đại trận vẫn có hiệu quả như trước, còn lại toàn bộ không khí trầm lặng......
Bạn cần đăng nhập để bình luận