Ai Lại Đang Triệu Hoán Ta

Chương 359. 4. Thế giới cổ đại (45)

Thời Tiện Ngư trở lại trên núi, theo thói quen mang cho Ninh Uyên một ít bánh ngọt ăn, giấy bút cũng mang theo không ít, cảm giác cuộc sống của hắn rất chán nản, trong nhà cái gì cũng thiếu, quần áo cũng chỉ có hai bộ thay thế mặc, thật sự rất đáng thương.
Cô chuẩn bị đẩy cửa đi vào, phát hiện cửa sân có chốt cửa, liền quen thuộc trèo tường đi vào, trong sân không có ai, trong phòng cũng không thắp đèn, tối om om.
Xem ra người hầu lại để Thư Sinh ở nhà một mình.
Ánh mắt Thời Tiện Ngư quét một vòng, thấy cửa sương phòng khép hờ, không khách khí, trực tiếp đi tới gõ hai cái, không đợi cô lên tiếng, giọng Ninh Uyên từ từ truyền ra: "Tiểu Ngư là cô sao?"
"Là tôi, sao trong phòng không thắp đèn?" Cô đi vào, ánh mắt nhanh chóng thích ứng với bóng tối, nhìn thấy Ninh Uyên đang ngồi tựa vào giường.
“Lúc chạng vạng uống thuốc, sau đó vẫn mê man, không ngờ mở mắt đã là ban đêm.” Ninh Uyên nói.
“Vậy anh ăn cơm tối chưa?Tôi mang đồ ăn cho anh.” Thời Tiện Ngư nhìn trái nhìn phải, nhìn thấy trên bàn có một ngọn đèn dầu đã tắt, đi tới buông đồ trong tay xuống, dọc theo mặt bàn sờ soạng, không tìm thấy tấu chương lửa.
“Đúng là hơi đói bụng.” Ninh Uyên giọng điệu mang theo nụ cười hỏi: “Cô mang cho tôi cái gì?”
“Miệng mặn có bánh trứng chiên, miệng ngọt có bánh móng ngựa, nhưng ăn như vậy có phải hơi khô quá hay không? Tôi rót cho anh chén trà......” Thời Tiện Ngư sờ tới ấm trà trên bàn, là ấm áp: “Đinh Nhị pha trà ngon cho anh rồi? Xem ra mới vừa đi không bao lâu...... Tùy tùng anh thật kỳ quái, đêm hôm khuya khoắt không thấy bóng người, bằng không sa thải đi, tôi tìm một người khác cho anh.”
Chi - -
“Thanh âm gì?” Thời Tiện Ngư quay đầu.
Ninh Uyên ấn mép giường, nói: “Nơi này đã lâu không tu sửa, giường và bàn ghế hơi cũ.”
“Giường bên kia của tôi cũng dễ kêu lắm.” Thời Tiện Ngư rót một tách trà, thuận tay bỏ đan dược vào, sau đó bưng cho Ninh Uyên: “Thấy rõ không? Để tôi đút cho anh.”
Đan dược còn chưa hoàn toàn tan ra, Ninh Uyên lúc uống trà ngậm vào trong miệng, nhất thời kỳ quái: "Thứ gì?"
“Đừng nôn, tôi bỏ sơn tra hoàn, xúc tiến tiêu hóa.” Cô bưng chén trà đè lên môi Ninh Uyên: “Nhanh, uống thêm một ngụm nữa nuốt xuống.”
Trên nóc nhà truyền đến một tiếng kẽo kẹt, như là ngói trượt xuống.
Thời Tiện Ngư hồ nghi ngẩng đầu: “...... Sân này của anh sẽ không có trộm chứ?”
Ninh Uyên vội kéo tay cô: “Nuốt xuống rồi, giúp tôi lấy chút đồ ăn đi, chỗ tôi nghèo rớt mồng tơi, có trộm tới cũng không sao.”
Thời Tiện Ngư cười khúc khích: “Nói cũng đúng.”
Cô lấy bánh ngọt cho Ninh Uyên, không thắp đèn, cứ thế tối om om ngồi bên giường, nhìn hắn ăn.
Ninh Uyên ăn rất nhã nhặn, gắp một miếng bánh ngọt nhỏ, đưa vào miệng, chậm rãi nhai. Cũng không biết có phải sơn tra hoàn của cô có tác dụng hay không, sự thèm ăn đã lâu dần sống lại, hắn rất nhanh ăn xong một khối bánh ngọt, sau đó ăn một khối.
“Đừng chỉ lo ăn, cũng uống chút nước trà, cho đừng nghẹn.” Thời Tiện Ngư cười nhắc nhở hắn, lại có chút đắc ý: “Ăn ngon chứ? Tôi xếp hàng thật dài mới mua được, còn có một tiệm gà quay làm ăn cũng đặc biệt tốt, nhưng dầu mặn quá nặng, tôi sợ dạ dày anh chịu không nổi, chờ thân thể anh khá hơn tôi sẽ mua cho anh ăn.”
Ninh Uyên nuốt thức ăn trong miệng, nói: “Được.”
Khóe miệng Thời Tiện Ngư ý cười càng sâu, nhịn không được ngồi gần một chút, ngữ khí ôn nhu nói: "Tôi đối với ngươi anh chứ?"
Ninh Uyên cười rộ lên: “Tiểu Ngư đối với tôi, đương nhiên là rất tốt.”
Thời Tiện Ngư nghĩ đến sự quan tâm cẩn thận của mình đối với hắn trong khoảng thời gian này, cũng nên để quan hệ tiến thêm một bước, liền thử hỏi hắn: "Tôi đối với anh tốt như vậy, anh để tôi hôn một cái?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận