Ai Lại Đang Triệu Hoán Ta

Chương 315. 4. Thế giới cổ đại (1)

Trống rỗng xuất hiện một người sống, khẳng định là không tốt, cho nên Thị Thần một lần nữa liên kết hai cái thời không, chọn cái bốn bề không người hẻo lánh vị trí.
Lúc này an toàn là an toàn, nhưng khoảng cách nhân vật mục tiêu cũng xa hơn.
Thời Tiện Ngư cưỡi dê, không nhanh không chậm lên đường, đi gần một giờ mới tới dưới chân núi, tiếp theo lại đi một giờ đường núi, mới rốt cục tìm được chùa miếu nơi nhân vật mục tiêu ở.
Lúc này mặt trời đã lặn về phía tây, ban đêm buông xuống, cuối bầu trời sáng lên mấy ngôi sao thưa thớt.
Thời Tiện Ngư bị một tiểu sa di ngăn lại.
Thí chủ nếu muốn dâng hương, ngày mai xin mời tới sớm đi.
Thời Tiện Ngư nhìn sắc trời, nói: "Tôi không thắp hương, tôi tới tá túc.”
Tiểu sa di kia cổ quái quan sát cô một cái, chần chờ nói: “Thí chủ đi nhầm chỗ? Từ nơi này xuống núi, đi về phía tây hai mươi dặm, có một tòa đạo quán.”
Thời Tiện Ngư: “......”
Để tiện, cô ăn mặc như đạo sĩ, dù sao bên cạnh một đại cô nương xinh đẹp không có nha hoàn tôi tớ đi theo, còn cả ngày lắc lư ở bên ngoài, rất khiến người ta hoài nghi, nhưng nếu như là đạo sĩ vân du tứ hải, liền nói thông suốt.
Thời Tiện Ngư suy nghĩ một chút, hỏi tiểu sa di: "Các người nơi này có quy định hay không, không cho đạo sĩ ngủ trọ?"
Tiểu sa di trung thực lắc đầu: “Cái này cũng không có.”
“Tôi nghĩ cũng đúng.” Thời Tiện Ngư nói: “Phật nói chúng sinh bình đẳng, khẳng định sẽ không kỳ thị đạo sĩ, tôi đi cả ngày đường thật sự mệt mỏi, làm phiền tiểu sư phụ an bài cho tôi một gian phòng nghỉ ngơi.”
Tiểu sa di rất rối rắm, cảm thấy đạo sĩ chạy đến miếu hòa thượng ở rất kỳ quái, thế nhưng lời nói của Thời Tiện Ngư dường như lại rất có đạo lý, hơn nữa cô nhìn qua cũng không giống người xấu, do dự một lát, hắn rốt cục gật đầu: “Đạo trưởng mời đi theo tôi.”
Trong miếu qua thời gian quy định sẽ không tiếp đãi khách hành hương nữa, cho nên tiểu sa di dẫn Thời Tiện Ngư đi về phía sau núi.
Phía chùa sau núi, có một loạt trạch viện rất dài rất dài, chuyên cung cấp cho khách hành hương thuê ở, hoàn cảnh thập phần thanh u lịch sự tao nhã.
Trên đường đi qua một gian sân, Thời Tiện Ngư dừng lại, xoay người từ trên lưng dê xuống, nói với tiểu sa di: "Tôi ở gian này đi.”
Tiểu sa di ngẩn người: "Thiếu phu nhân Tạ gia ở đây.”
Thời Tiện Ngư nói: "Tôi thấy sân không nhỏ, bên trong hẳn là không chỉ có một gian phòng chứ?"
“Nhưng mà... "Tiểu sa di quay đầu nhìn hai bên: “ Sân hai bên đều trống không.”
“Vì sao có rảnh không ở sân, thế nào cũng phải liều một cái sân với người khác chứ?”
“Đều là nữ tử, ở cùng một chỗ, có thể chăm sóc lẫn nhau.” Thời Tiện Ngư nói thẳng thắn vô tư: “Thỉnh cầu tiểu sư phụ giúp tôi hỏi một chút, nếu Tạ phu nhân cảm thấy không tiện, thì thôi đi.”
Tiểu sa di không đập cửa, hắn biết hôm qua trong viện này vừa náo loạn một hồi, Tạ phu nhân bên trong chỉ sợ không muốn nhìn thấy người ngoài, liền cau mày khuyên Thời Tiện Ngư: "Tạ phu nhân thích thanh tĩnh, đạo trưởng vẫn là chọn một chỗ khác ở đi.”
Có lẽ là tiếng hai người ở bên ngoài nói chuyện không nhỏ, nha hoàn từ bên trong mở cửa ra, nghi hoặc đánh giá bọn họ.
Thời Tiện Ngư lập tức tiến lên nói: "Xin hỏi trong viện còn có phòng trống không?Sắc trời đã tối, tôi ở đây tìm chỗ ngủ, không biết có tiện không?"
Nha hoàn kia tuổi còn nhỏ hơn Tạ thiếu phu nhân một chút, không có tâm nhãn gì, nghe Tiện Ngư nói như vậy, cho rằng viện khác đã đầy, liền gật đầu nói: "Đạo trưởng vào đi.”
“Đa tạ.” Thời Tiện Ngư cười với cô.
Tiểu sa di phía sau thấy cô cứ như vậy cùng nha hoàn đi vào, chần chờ đứng ở cửa, luôn cảm thấy chỗ nào là lạ, lại thấy Đại Giác Dương còn ở ngoài sân nhai cỏ, cất tiếng nói: "Đạo trưởng, sương phòng phía sau núi chỉ có thể ở người, còn dê này..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận