Ai Lại Đang Triệu Hoán Ta

Chương 112. 1. Thế giới yêu quái (97)

Thảo dược trong sơn cốc rất nhiều, Thẩm Tiêu dẫn Thời Tiện Ngư và Lâm Uyên thu thập, thuận tiện dạy bọn họ một ít kiến thức nhận biết thảo dược.
Thẩm Tiêu từ năm mười lăm tuổi bắt đầu tu đạo, đến nay đã bảy mươi năm, bảy mươi năm tích lũy vào Nam ra Bắc, khiến cho học thức của hắn thập phần uyên bác, ngoại trừ kiếm thuật và phù chú, đối với dược thảo cũng có chút hiểu biết.
"Vạn vật tương sinh tương khắc, độc dược phụ cận thường sinh trưởng giải dược, có lúc thậm chí ngay tại độc dược bản thân, bởi vì rất nhiều thảo dược khác nhau, bộ vị tính vị hoàn toàn tương phản, thí dụ như ma hoàng công hiệu, là đổ mồ hôi lợi thủy, mà ma hoàng căn công hiệu, cũng là thu liễm ngăn mồ hôi, lại thí dụ như bạch quả trúng độc, có thể dùng bạch quả thủy sắc dùng để giảm bớt..."
Lâm Uyên học rất chăm chú, vừa nghe vừa ghi nhớ đặc thù của thảo dược trong tay, Thời Tiện Ngư thì có chút không yên lòng, trong đầu cô đều là Thẩm Tiêu khổ luyến không có kết quả, thật thảm thật thảm.
“Tay Tiểu Ngư bị thương, dùng loại thảo dược này là được, nghiền nát đắp ngoài.” Thẩm Tiêu chỉ vào một gốc cây trong bụi cỏ, nói: “Chỉ cần phần lá, Lâm Uyên, hái nhiều một chút.”
Lâm Uyên gật đầu, cẩn thận thu thập phiến lá, Thời Tiện Ngư cũng đi theo hắn hái lá.
Thẩm Tiêu thấy vậy bật cười, ngăn cô lại: “Tiểu Ngư không nghe à? Hái nhầm lá rồi.”
“Hả?” Gương mặt cô hơi nóng, vội vàng nhìn trộm phiến lá Lâm Uyên hái, học anh hái lại.
Thẩm Tiêu cười nói: “Tiểu Ngư, không cần lo lắng cho anh, em xem anh không phải rất tốt sao?”
Thời Tiện Ngư nghĩ thầm: chính là bởi vì ngươi nhìn qua quá tốt, cùng không có việc gì giống nhau, cho nên ta mới càng lo lắng nha...
Thẩm Tiêu dường như nhìn ra suy nghĩ trong lòng cô, cười nói: “Tiểu Ngư, anh không miễn cưỡng cười.”
Thời Tiện Ngư nhịn không được hỏi: “Thẩm đại ca, anh không buồn sao?”
Thẩm Tiêu hỏi cô: "Vì sao phải khổ sở?”
Thời Tiện Ngư trong lòng rối rắm, nhíu mày suy nghĩ một chút, nói: "Anh vì An cô nương mới có thể muốn đi Linh Sơn, nhiều năm như vậy đi khắp nơi tìm cô ấy, bỏ ra thời gian cùng tâm huyết, trải qua đủ loại nguy hiểm... Hôm nay rốt cục nhìn thấy cô ấy, lại phát hiện cô ấy đã có tâm sở chúc, vậy anh mấy năm nay..."
Thời Tiện Ngư không tiện nói tiếp, luôn cảm thấy cho dù uyển chuyển thế nào, những lời này vẫn rất đả thương người.
Suy bụng ta ra bụng người, nếu đổi lại là cô, khẳng định mình sẽ không rộng lượng như vậy.
Thẩm Tiêu nghe xong, vẫn cười nhẹ nhàng, nói: “Vô luận có gặp qua An cô nương hay không, anh đều sẽ bước lên con đường tu chân, chỉ có điều vào thời khắc mấu chốt, cô ấy đẩy anh một cái, khiến anh càng thêm kiên định đi trên con đường này mà thôi, cho nên anh biết cô ấy, cũng hoài niệm cô ấy. Tiểu Ngư, anh hiểu ý của em, em lo lắng anh sẽ cảm thấy những năm gần đây mình trả giá vô ích, tất cả thành không, nhưng mấy năm nay anh sống rất khá, tu hành của anh vẫn luôn tăng lên, mỗi lần gặp phải nguy hiểm cũng làm cho anh càng thêm tinh tiến, có lẽ anh từng mong đợi cô ấy, nhưng cuộc sống chung quy là của anh, vô luận anh có được, anh mất đi, đều là anh.”
Sắc mặt Thời Tiện Ngư thẹn thùng, nhìn bố cục của người ta, nhìn cảnh giới của người ta, nếu bàn về làm thần tiên, chỉ sợ Thẩm Tiêu còn đủ tư cách hơn cô.
“Thẩm đại ca, là em hẹp hòi.” Cô ngượng ngùng sờ sờ mặt mình, nhỏ giọng nói: “Em chỉ nghĩ trong lòng anh vẫn nhớ An cô nương, lại không có kết quả với cô ấy, cho nên có chút khổ sở.”
Thẩm Tiêu nhìn về phía biển hoa vô biên xa xa, vẻ mặt thẳng thắn: "Thế gian này đủ loại tình yêu, cha mẹ yêu, thầy trò yêu, huynh đệ yêu, tỷ muội yêu, tình nhân yêu... vốn không cần kết quả, nếu chấp nhất với kết quả, cuối cùng sẽ trở thành thống khổ."
Thời Tiện Ngư cảm thấy mình còn phải tiếp tục học tập.
Sau này không chỉ phải học cách giúp người ta thực hiện nguyện vọng, cảnh giới này cũng phải nghĩ biện pháp tăng lên một chút.
Cách đó không xa, An Dao đột nhiên lăng không bay tới, quần áo nhanh nhẹn nhảy múa trên không trung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận