Ai Lại Đang Triệu Hoán Ta

Chương 402. 4. Thế giới cổ đại (88)

Việc may vá luôn giết thời gian.
Cứ như thế qua vài ngày, Oanh Ca lại một lần nữa cảm thấy chán.
Cuộc sống như vậy, không giống với trong tưởng tượng của cô.
Nếu có thể cùng Tôn lão bản về quê thành thân, có lẽ cô có thể lấy thân phận Tôn phu nhân ra ngoài giao tiếp, nhưng ở Thịnh Kinh, ai mà không biết cô từng là ca kỹ của Vong Ưu Các? Cô có thể đi giao tiếp ở đâu?... Phụng Phượng và Minh trong tưởng tượng cũng không thể xuất hiện, có lẽ thời gian sống chung của phu thê quá ngắn rồi... Một tháng không đủ, Tôn lão bản liền rời đi.
Hiện nay, cô chỉ có nha hoàn bà tử chăm soc, không có những tỷ muội kia làm bạn như ngày xưa, thì là đột nhiên không có tư vị.
Bà tử trong nhà thấy cô rầu rĩ không vui, đề nghị cô không muốn thêu thùa, không ngại xuống bếp học tay nghề, chờ tương lai ông chủ Tôn trở về cũng có thể biểu hiện một hai.
Oanh Ca ở phòng bếp chỉ ngây người nửa khắc liền không chịu nổi, mùi thịt tanh, khói lò sặc cổ họng, nàng vốn là một người che chở đầy đủ cho cổ họng, chuyện học nấu ăn lập tức từ bỏ.
Cách vách có một đôi vợ chồng, mỗi ngày sớm muộn gì cũng ra ngoài bán vằn thắn, thê tử xấp xỉ tuổi cô, hài tử cũng đã sinh ba người, Oanh Ca thường thường nghe thấy cách vách truyền đến tiếng hài đồng vui đùa ầm ĩ, cực kỳ náo nhiệt.
Cô có chút hâm mộ, sau khi hâm mộ lại cảm thấy bi ai sâu sắc.
Bởi vì cô biết mình tuyệt đối không thể gả cho một nam nhân bán vằn thắn làm vợ. Ở trong tiệc bị thuần hóa hơn hai mươi năm, cô đã không thể chấp nhận cuộc sống của bách tính bình thường, cuộc sống của cô cần phải được ca ca ngợi, nếu không sẽ không biết làm sao.
Cái này rất kỳ quái.
Rõ ràng đã từng, cô cũng hướng tới rửa tay nấu canh cho ý trung nhân, thêu uyên ương dưới đèn, như thế nào hôm nay gả cho người, ngược lại bắt đầu hoài niệm những ngày hát hò bồi cười trong quá khứ?
Đêm dài đằng đẵng, tịch mịch không chỗ giải sầu, Oanh Ca kích thích dây đàn, thanh linh kỳ ảo như thanh nguyệt hát vang, triền miên đau khổ, uyển chuyển thê lương. Đợi đến khi một khúc kết thúc, bốn phía lặng lẽ không một tiếng động, không ai quan tâm cô hát cái gì.
Có lẽ do đã khổ quá lâu không thể giải, Oanh Ca mắc bệnh.
Ho khan thương hàn nhẹ, ban ngày không ăn uống, ban đêm khó ngủ.
Người trong lúc bệnh luôn tìm chỗ dựa, nhưng Tôn lão bản trước khi rời đi chưa từng để lại địa chỉ, cô muốn gửi thư cũng khó, cũng từng cân nhắc có nên viết thư cho Diêu Nương hay không, nhưng nhớ tới lúc rời khỏi Vong Ưu Các, Diêu Nương đã phát biểu, lại cảm thấy tình nghĩa đã hết, không cần phải đi gây hiềm khích nữa.
Sau khi bị bệnh mấy ngày, có khách đến nhà thăm cô.
Người này tự xưng Tạ di nương, Oanh Ca cũng không biết, nhưng sau đó cô ta nói mình tên là Hương Chỉ, Oanh Ca liền biết đối phương là ai.
Cô nghiêng người tựa vào gối dựa, trong tay cầm khăn, che môi ho khan vài tiếng, không lạnh không nóng với Hương Chỉ đến thăm bệnh.
Tôi đã sớm rời Vong Ưu Các, không biết Tạ di nương tới chỗ tôi có việc gì.
Hương Chỉ không trực tiếp trả lời, ánh mắt quét qua nha hoàn hầu hạ trong phòng, cười cười, “Đây là người Tôn lão bản mua để hầu hạ ngươi? Tuổi hơi nhỏ, nhưng tay chân cũng nhanh nhẹn.”
Oanh Ca hơi cứng người, ngước mắt đánh giá cô gái trước mặt: “......Cô, biết phu quân nhà tôi?”
“Hắn đến nhà hàng của tôi ăn cơm, tôi và hắn có vài lần gặp mặt, biết thì biết, nhưng cũng không tính là quen.”
Hương Chỉ thoáng dừng lại, lại cười nói: "Trong Thịnh Kinh có rất nhiều nam tử hâm mộ cô, Tôn lão bản ở trong đó được cho là trường tình, tôi cảm động với lòng si mê của hắn, vì có thể làm cho Tôn lão bản đạt được mong muốn, từng vì hắn bày mưu hiến kế, đáng tiếc không thể ăn rượu mừng của các cô.”
Oanh Ca nhìn chằm chằm vào mắt Hương Chỉ, chậm rãi hỏi: “Không biết cô làm sao...... bày mưu hiến kế cho hắn?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận