Ai Lại Đang Triệu Hoán Ta

Chương 4. Ông cố qua đời (1)

Trước mắt là một ngôi nhà cũ chiếm diện tích rất lớn, tường trắng ngói đen, cửa sổ bằng gỗ sơn màu đỏ thắm, cửa treo hai chuỗi đèn lồng màu đỏ, phong cách thập phần cũ kỹ.
Có lẽ là nghe thấy tiếng động cơ ô tô, rất nhiều thôn dân từ trong phòng chạy ra, biểu tình đều là mong chờ, giương giọng hỏi: "Có tới không?"
Thôn trưởng thò người ra cửa sổ xe, dùng sức vẫy tay: "Tới tới! Tìm được cháu gái của ông ấy rồi!!!"
Các thôn dân càng thêm nhiệt tình: "Mau tiến vào! Mau tiến vào!"
Quá nhiều người, tất cả đều là các ông bà lớn tuổi, Thời Tiện Ngư đầu óc choáng váng bị bọn họ vây quanh ở cửa vào.
Đập vào mắt là một cái quan tài to đùng!
Thời Tiện Ngư: "!!!"
"Đồ tốt a! Cháu sờ chất gỗ này, tuyệt đối tốt!" Thôn trưởng hướng Thời Tiện Ngư vỗ ngực, "Cháu yên tâm! Nhiều năm nay, lão gia tử làm thôn Đào Hoa chúng ta nở mày nở mặt, chúng ta nhất định để ông ấy ra đi được vẻ vang!"
Thời Tiện Ngư cũng không biết nên nói cái gì, chỉ có thể lúng ta lúng túng gật đầu.
Lúc này lại có người ra thúc giục: "Mau tiến vào a! Lão gia tử sắp không được rồi!!!"
Vì thế cô lại bị những thôn dân này ngươi đẩy ta chen đưa vào trong phòng, trong phòng cũng có một đám ông bà già, bọn họ vây quanh ở mép giường, thấy Thời Tiện Ngư tiến vào, sôi nổi tránh đường, một bà lão lau nước mắt nói: "Đứa cháu ngoan, làm khó cháu ngàn dặm xa xôi trở về, mau đến xem xem ông cố của cháu."
Thời Tiện Ngư biểu tình cứng đờ đi đến mép giường ——
Trên giường là một ông lão già nua.
Bà lão nắm tay của ông lão, lại đem tay của Thời Tiện Ngư tay kéo lại, mạnh mẽ đem tay hai người nắm lại, khóc ròng nói: "Lão gia tử, cháu gái của ngài trở về thăm ngài."
Vừa nói vừa quay sang Thời Tiện Ngư dùng sức chớp mắt.
Thời Tiện Ngư ngốc hai giây, rất nhanh đã hiểu ý, lắp bắp nói: "Ông......Ông cố, con là Tiểu Ngư, ách......Con trở về thăm ngài......."
"Thật là một đứa trẻ hiếu thuận a!" Bà lão tiếp tục khóc, "Lão gia tử, ngài có thể an tâm đi rồi!"
Vừa dứt lời, Thời Tiện Ngư liền cảm thấy bàn tay đang nắm lấy mình kia bỗng nhiên tăng thêm sức lực, cô bị dọa nhảy dựng, nhìn thấy ông cố nằm trên giường già nua tiều tụy hai mắt trừng to, cao giọng nghẹn ngào nói: "Kỳ thật ta là thần tiên a! ——"
Thời Tiện Ngư: "???"
Bốn phía tất cả đều là tiếng khóc, mọi người bi thương: "Lão gia tử lại bắt đầu nói mê sảng."
Cái tay đang nắm chặt mình kia sức lực càng lúc càng lớn, Thời Tiện Ngư có chút ăn không tiêu, nghĩ muốn rút tay về, nhưng lại không rút ra được!
Cô chậm rãi xoay đầu nhìn ông cố, tròng mắt thẳng nhìn cô chằm chằm, gân xanh trên cổ nổi lên, hắn gào rống: "Ta hối hận! Là ta không để ý đến bọn họ, mới mất đi pháp lực! Con à, về sau con không thể không để ý tới bọn họ! Không thể không để ý tới bọn họ a!!!......"
Giọng nói đột nhiên dừng lại, ông cố thế nhưng đã tắt thở.
Trong phòng an tĩnh lại, hai giây sau bùng nổ tiếng khóc thật lớn! Lỗ tai Thời Tiện Ngư ong ong, đầu cũng ong ong, cô tới vội vàng, nhận người thân gấp gáp, đến bộ dáng của ông cố còn chưa nhớ kỹ, đối phương cứ như vậy liền qua đời......
Sau đó, cô được đưa đi một gian phòng khác để nghỉ ngơi, mà thôn trưởng mang theo người bắt đầu xử lý tang lễ.
Các thôn dân thay quần áo cho lão gia tử, đưa người vào quan tài, trong ngoài phòng treo lụa trắng, đèn lồng màu đỏ ở cửa cũng đổi thành màu trắng, tất cả đều đâu vào đấy, không cần cô nhúng tay.
Theo quy củ phải túc trực bên linh cữu ba ngày mới có thể đưa tang, thôn trưởng thông cảm cô mới đến, lại là một tiểu cô nương, cũng không để cô túc trực bên linh cữu, nói sẽ để cho mấy người mệnh khỏe tới hỗ trợ.
Những người mệnh khỏe này tới rất nhanh.
Thời Tiện Ngư nhìn vài vị hơn 50 tuổi trước mắt, nghĩ đến trong thôn trường thọ đều là người sống thọ, cô thật lòng nói lời cảm tạ bọn họ —— rốt cuộc, lấy cái thân thể ung thư suy yếu hiện tại này của cô, thật sự không có cách nào đảm nhiệm trọng trách túc trực bên linh cữu.
............
Bạn cần đăng nhập để bình luận