Ai Lại Đang Triệu Hoán Ta

Chương 117. 1. Thế giới yêu quái (102)

Thời Tiện Ngư bưng cháo đã nấu xong vào nhà. Cô cố ý nấu rất loãng, mấy đứa nhỏ này vài ngày không ăn cái gì, trước tiên phải đút một ít nước loãng, chờ dạ dày thích ứng, lại làm chút đặc cho bọn chúng ăn.
Thẩm Tiêu nâng một đứa bé trong đó dậy, nhận lấy bát cháo từ Thời Tiện Ngư, đút từng muỗng từng muỗng vào miệng đứa bé, nuốt coi như thuận lợi, chắc hẳn bọn họ sẽ nhanh chóng khôi phục lại.
Thời Tiện Ngư ở một bên yên lặng nhìn Thẩm Tiêu đút cháo.
Nhìn một hồi, cô nói với Thẩm Tiêu: "Thẩm đại ca, vừa rồi em thấy An cô nương đi rồi.”
Thẩm Tiêu gật đầu: "Ừ, bọn họ về doanh trại rồi.”
Thời Tiện Ngư hỏi hắn: "Vậy anh có nói cho cô biết, anh muốn đi Linh Sơn?"
“Không có.” Động tác đút cháo của Thẩm Tiêu dừng lạị: “...... Anh tạm thời, không đi Linh Sơn.”
Hắn đặt chén cháo xuống, dùng khăn sạch lau khóe miệng cho tiểu hài tử, thấp giọng nói: "Lần trước Hứa phu nhân hỏi anh tu đạo gì, khi đó anh không hiểu, hiện tại mới hiểu hàm nghĩa chân chính của những lời này. Nếu trong lòng có đạo, làm sao phải đi Linh Sơn tìm đạo? Hơn nữa, Tiểu Mãn cùng hài tử nơi này, anh không thể mặc kệ, vốn tưởng rằng chỉ cần trừ hết yêu ma tả gian, có thể làm cho bách tính an cư lạc nghiệp, nhưng nguyên lai, chiến tranh so với yêu ma càng đáng sợ hơn, anh muốn đi nhiều hơn một chút, chiếu cố hài đồng vô tội trôi dạt trong chiến hỏa.”
Thẩm Tiêu nói xong, thấy Tiện Ngư trầm mặc, không khỏi nhớ tới sở dĩ mình và cô ấy quen biết, chính là bởi vì hai người có mục tiêu chung là muốn đi Linh Sơn, nhưng hiện tại, hắn lại không có ý định đi.
Thẩm Tiêu cười nói: "Tiểu Ngư, em có thể cùng Lâm Uyên đi Linh Sơn, sau khi trở về sẽ nói cho anh biết những gì đã nhìn thấy, nghe thấy ở đó.”
Thời Tiện Ngư nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải, giả vờ vô sự nở nụ cười: “...... Được.”
Cô ngồi một lúc, lấy cớ đi vào bếp đun nước nóng và rời khỏi phòng.
Ở cửa phòng gặp Lâm Uyên, hắn tựa hồ cũng nghe thấy lời nói vừa rồi, hai người vẻ mặt tại một khắc có vi diệu tương tự.
“Em vào bếp nấu nước.” Thời Tiện Ngư ngượng ngùng nói.
Lâm Uyên cúi đầu: “Anh đi chẻ củi.”
Hai người mang tâm tư giống nhau, đi phòng bếp cùng hậu viện......
Bọn họ sở dĩ tới nơi này, là bởi vì Thẩm Tiêu muốn đi Linh Sơn, nhưng hiện tại, Thẩm Tiêu không muốn đi, vậy bọn họ, còn cần phải ở lại sao?
Thời Tiện Ngư ngồi trên ghế con trong bếp, ngơ ngác nhìn ngọn lửa trong bếp xuất thần.
Cô phát hiện, hình như mình nên đi rồi......
Không có cầu nguyện, liền không có lý do tiếp tục ở lại nơi này, cô vốn không có khả năng vĩnh viễn ở lại nơi này.
Nhưng...... Lâm Uyên làm sao bây giờ? Cô vẫn chưa nói với anh, cô thích anh, cũng chưa nghe anh nói với mình, anh thích cô.
Thật vất vả mới gặp được một người mình thích, chẳng lẽ cứ như vậy mà dừng lại? Cứ như vậy quên đi?
Nghĩ lại, cho dù cô tỏ tình với anh thì sao?
Cô ấy không thể ở lại...
Cô không có khả năng từ bỏ thế giới ban đầu của mình, chuyển đến một thế giới tràn ngập quỷ quái như vậy sinh hoạt, ngắn ngủi nhất thời có lẽ sẽ cảm thấy mới mẻ, nhưng nếu định cư ở chỗ này, ít nhất hiện tại, cô thật sự không có dũng khí tiếp nhận.
Hơn nữa, cô không sống lâu.
Thị Thần nói qua, lúc trước Tằng Tằng gia gia dùng linh khí kéo dài thọ nguyên của mình, mà linh khí hao hết, Tằng Tằng gia gia thọ mệnh cũng đến cuối cùng.
Cô là một bệnh nhân ung thư, hiện tại có thể ở chỗ này vui vẻ, toàn bộ dựa vào linh khí chống đỡ, lần này đi ra không có thu thập được nguyện lực, không biết chừng lúc nào thì chết.
Thời Tiện Ngư không khỏi cắn môi dưới, càng nghĩ, trong lòng càng không có tư vị, đầu óc cũng loạn hỏng bét.
Ngoài phòng truyền đến tiếng hoan hô của Tiểu Mãn, tựa hồ có đứa nhỏ tỉnh lại.
Thời Tiện Ngư dùng sức che mặt, tận lực làm cho mình không cần suy nghĩ lung tung nữa.
Tóm lại, an trí tốt những tiểu hài tử này trước, rồi mới nghĩ chuyện khác đi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận