Ai Lại Đang Triệu Hoán Ta

Chương 107. 1. Thế giới yêu quái (92)

Ở bờ bên kia nữ nhân tự báo gia môn nói: “Tại hạ An Dao, ta cùng đồng bọn phía sau ta, là thám báo dưới trướng Cảnh vương, ngoại trừ thăm dò tình hình giao thông, cũng phụ trách thanh trừ yêu ma, để bảo đảm an nguy cho dân chúng phụ cận. Hổ Giao thú này đả thương gần trăm người, hiện giờ bị các ngươi diệt trừ, dân chúng nếu biết việc này, nhất định vô cùng cảm kích.”
Thẩm Tiêu chăm chú nhìn đối phương, một hồi lâu cũng không có phản ứng.
Lâm Uyên cũng ít nói.
Thời Tiện Ngư đành phải kiên trì hàn huyên với đối phương: “Không cần khách khí, chúng tôi cũng chỉ đi ngang qua, tình cờ gặp nhau mà thôi.”
An Dao nữ nhân lại nói: "Thịt Hổ Giao thú nếu để cho người ta ăn, có thể tăng cường lực lượng, cải thiện tai mắt, không biết các ngươi có thể hay không, bán cho chúng ta một ít thịt?"
Hả?
Thời Tiện Ngư chần chờ nhìn về phía thi thể Hổ Giao thú bên bờ sông.
Một đầu yêu quái lớn như vậy, cô căn bản không ăn hết, hơn nữa thời tiết này muốn dự trữ thức ăn cũng không thực tế, không cho bọn họ, đặt ở chỗ này cũng là lãng phí, bằng không...
"Người sau khi ăn quả thật có thể tăng cường sức mạnh, nhưng tôi thấy các vị, hình như không có ai... là người?" Thẩm Tiêu rốt cục hoàn hồn, khôi phục bộ dáng lạnh nhạt, bình tĩnh nói: "Tại hạ Thẩm Tiêu, mạo muội hỏi một câu, các vị định xử lý những miếng thịt này như thế nào?"
“Đương nhiên là mang về quân doanh, làm thành canh thịt phân phát cho binh lính ăn.”
Giọng nói của An Dao du dương mà dịu dàng, cho dù nội dung khô khan từ trong miệng cô nói ra, cũng làm cho người ta nhịn không được mà tĩnh tâm lắng nghe.
"Hôm nay thiên hạ đại loạn, lê dân gặp nạn, đế vương tinh chậm chạp không thể trở về vị trí cũ, mà Cảnh vương cơ trí anh minh, thâm nhân hậu trạch, không thể nghi ngờ là nhất thống thiên hạ giai nhân tuyển, nếu có thể trợ giúp Cảnh vương đăng thượng đế vị, chính là vô lượng công đức. Chư vị nếu nguyện ý, ta có thể giới thiệu các ngươi gia nhập Cảnh vương quân, Cảnh vương có lòng tiếc tài, tất sẽ đối xử tử tế với các ngươi."
“Không cần.” Thời Tiện Ngư vội nói: “Chúng ta còn phải đi...”
Còn muốn đi Linh Sơn, sẽ không xen vào những chuyện tranh quyền đoạt lợi này của nhân gian.
Cô còn chưa nói hết nửa câu, đã bị Thẩm Tiêu ngăn lại: “Chúng ta còn có chuyện khác phải làm, đa tạ ý tốt.”
Thời Tiện Ngư ngẩn người, nhìn về phía hắn.
An Dao nghe vậy nói: “Đã như vậy, ta cũng sẽ không ép buộc người khác, Hổ Giao thú này......”
Thẩm Tiêu nói: “Cảnh vương quan tâm lê dân, Hổ Giao thú liền tặng cho hắn.”
An Dao suy nghĩ một chút, lấy từ trong ngực ra một vật, ném tới.
Thẩm Tiêu đưa tay tiếp được, phát hiện là một lệnh bài vàng.
"Vô công bất thụ lộc, không thể lấy không đồ của các ngươi, đây là lệnh bài của ta, cầm lệnh bài này liền có thể đi lại ở trong Cảnh vương quân." An Dao nói: “Nếu cần trợ giúp, tùy thời vào trong quân tìm ta, ta sẽ đem hết khả năng trợ giúp các ngươi."
Cô nói xong, liếc mắt nhìn tráng hán khổng lồ treo đầy dây mây kia, ánh mắt ý bảo đối phương động thủ.
Tráng hán gật gật đầu, sau lưng lập tức vươn ra hai cây mây thật dài, giống như roi vung tới, vững vàng cuốn lấy Hổ Giao thú bên bờ! Sau đó vèo một tiếng, con yêu quái khổng lồ kia liền đến bên kia bờ sông!
Cáo từ.
An Dao đứng đối diện chắp tay với bọn họ, sau đó mang theo một đám người rời đi.
Thật sự là đến cũng vội vàng, đi cũng vội vàng.
Thời Tiện Ngư cẩn thận dò xét vẻ mặt Thẩm Tiêu, nhịn không được hỏi: "Thẩm đại ca, có phải anh... quen cô gái vừa rồi không?"
Thẩm Tiêu thu hồi ánh mắt, cười với cô, thẳng thắn trả lời: “Đúng vậy, biết.”
Dừng một chút, lại nói: “Nhưng cô ấy không nhận ra anh.”
Trong lòng Thời Tiện Ngư cảm thấy nghi hoặc, nhịn không được âm thầm suy đoán Thẩm Tiêu và An Dao kia có quan hệ gì, nhưng Thẩm Tiêu đã khôi phục bình thường, hắn như không có việc gì cầm lấy một xâu thịt, đưa cho cô: “Nướng xong rồi, mau ăn đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận