Ai Lại Đang Triệu Hoán Ta

Chương 227. 2. Thế giới sa mạc (95)

Bọn họ một lần nữa thả Lục Lê vào trong xe, xe không thể khởi động, liền treo móc câu, dùng xe việt dã kéo đi xuất phát.
Hai chiếc xe một trước một sau chạy về ốc đảo, trên đường trăng sáng gió trong, muôn sao vạn điểm, hồ nước dưới màn đêm thương khung giống như một mặt gương sáng như tuyết, mặt nước tĩnh lặng không gợn sóng.
Xe dừng ở bên hồ, Diệp Lưu Vân ôm Lục Lê đi tới bên bờ nước, nhẹ nhàng buông xuống.
Máu tươi thấm đẫm hồ nước, đem bãi cạn nhuộm thành ám phấn.
Kỳ thật Diệp Lưu Vân cảm thấy như vậy vô dụng, Lục Lê đã chết, tim ngừng đập, nhiệt độ cơ thể trôi qua, ngay cả thân thể cũng dần dần cứng ngắc, không có khả năng lại cứu sống.
Nhưng Thời Tiện Ngư kiên trì muốn thử xem.
Thân thể Lục Lê ngâm ở bãi cạn, hồ nước trong veo vây quanh cô bé, thân thể của cô bé không trọn vẹn không đầy đủ, khuôn mặt lại điềm tĩnh an tường, cô bé lẳng lặng nằm, giống như đang ngủ, rốt cuộc không cần sợ hãi quá khứ bị vứt bỏ, cũng không cần lo lắng tương lai bị trục xuất.
Mọi người vây quanh ở bên cạnh cô bé, thay vì nói đang chờ đợi cô sống lại, không bằng nói đây là một tang lễ, một hồi cáo biệt.
Trong lòng Diệp Lưu Vân buồn khổ, ngước mắt nhìn Thời Tiện Ngư, khàn giọng nói: “Tiểu Ngư, quên đi.”
Quên đi, cứu không trở lại.
Quên đi và chấp nhận thực tế.
Quên đi......
Thời Tiện Ngư nhịn không được dùng hai tay che mắt, dùng sức đè lại, nhưng nước mắt vẫn không ngừng tuôn ra! Cô không tiếng động nức nở, rồi sau đó tiếng khóc lớn dần, rốt cục khó có thể ức chế, bất lực khóc rống lên thành tiếng!
Rõ ràng chỉ thiếu một chút cuối cùng... chỉ thiếu một chút cuối cùng, là có thể đưa Tiểu Lê đến nơi an toàn!
Cô còn chưa giúp cô bé tìm được mẹ, còn chưa giúp cô bé thực hiện nguyện vọng!
Cô cái gì cũng chưa kịp làm!
Trong lòng Thời Tiện Ngư khổ sở tới cực điểm, hối hận, thương tâm, tự trách, thống khổ! Mỗi khi cô cảm thấy mình thật sự có thể trở thành thần tiên, đi trợ giúp những người cần trợ giúp, hiện thực lại luôn đánh cô trở về nguyên hình!
Cô không thể làm gì được!
Cô chỉ là một người bình thường, bất lực! Không phải thần thánh!
Sao cô lại đến đây? Nếu như cô không đến, có lẽ Lục Lê còn sinh hoạt bình thường tại ốc đảo Thanh Hà, dù cho không người làm bạn, dù cho chỉ có thể dựa vào chuột biến dị mà sống, nhưng ít nhất có thể sống sót! Có thể bình yên vô sự mà sống!
Lục Lê còn nhỏ như vậy, còn chưa có nhìn qua thế giới này được bao nhiêu a......
Thời Tiện Ngư nhắm mắt lại, đau đớn làm ruột gan đứt từng khúc tra tấn, khóc đến kiệt sức.
Diệp Lưu Vân nói nơi này rất đẹp, Tiểu Lê sẽ thích, bọn họ đào bới nghĩa trang trong một bụi hoa, lau sạch sẽ cho Lục Lê, thay váy mới xinh đẹp. Trong mộ đặt quyển sách tranh vẽ và bút màu nước mà cô bé thích, búp bê và cặp sách nhỏ, còn có bồn hoa nhỏ mà cô bé tâm tâm niệm niệm, trồng xung quanh nghĩa trang.
Thời Tiện Ngư ngồi khô héo cả đêm bên nghĩa trang.
Thời gian của cô dường như ngưng đọng, dừng lại ở ngày Lục Lê chết đi.
Nhưng thời gian của Diệp Lưu Vân vẫn phải tiếp tục.
Ngày hôm sau, Râu Quai Nón lái xe ra khỏi ốc đảo và quay trở lại vào buổi tối với bảy hoặc tám cỗ xe.
Từ trong chiến xa đi xuống rất nhiều nam nữ trẻ tuổi, có một số là đồng bọn đã từng kề vai chiến đấu với Diệp Lưu Vân, vừa gặp mặt liền nhiệt tình ôm, có một số là đồng minh mời tới từ ốc đảo khác, sau khi gặp mặt, khách khí bắt tay nói chuyện với nhau.
Ngày thứ ba, những người này dựng lều ở ốc đảo và dựng trại quy mô ban đầu.
Diệp Lưu Vân nói cô muốn xây dựng ốc đảo tốt nhất trên lục địa này. Có lẽ quy mô không phải là lớn nhất, nhưng nó nhất định là bình đẳng nhất, tự do nhất ốc đảo, cho dù là bị hoa tố ký sinh nhân loại, cũng có thể ở chỗ này sinh hoạt.
Ngày thứ tư, có càng nhiều người mộ danh mà đến, gia nhập công tác xây dựng ốc đảo mới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận