Ai Lại Đang Triệu Hoán Ta

Chương 162. 2. Thế giới sa mạc (30)

Thời Tiện Ngư nắm tay Lục Lê cùng lên xe, lúc đi ngang qua Cự Tích, thuận tiện lấy đi chậu nước nó uống không.
Các cô vừa trở về trong xe, Diệp Lưu Vân liền muốn một mình đối mặt này đầu Đại Hoa Tích.
Tuy rằng nó chỉ lười nhác nằm sấp ở một bên, nhìn như không có bất kỳ tính uy hiếp nào, nhưng Diệp Lưu Vân vẫn cảm thấy như ngồi trên đống lửa, có một chút khẩn trương.
Cô uống xong chén nước đậu xanh, lại rót cho mình một chén, dư quang liếc về phía ba cỗ "Xác nằm" trên mặt đất, trong lòng cảm thán: Mau tỉnh lại đi, các tiểu nhị.
…………
Thời Tiện Ngư dắt Lục Lê trở lại trong xe, cúi người thương lượng với Lục Lê: "Vừa rồi cô kia nói, các bạn nhỏ ở ốc đảo đều ở trong công viên, trong đó có chỗ ở, cũng có trường học, chờ chúng ta đến ốc đảo, ta đưa con đến đó sinh hoạt, sau đó sẽ từ từ tìm mẹ, được không?"
Lục Lê gật đầu. Tiểu cô nương đã sinh ra ỷ lại vào Thời Tiện Ngư, Thời Tiện Ngư an bài, cô cũng là trăm phần trăm tín nhiệm.
Thời Tiện Ngư thấy Lục Lê nhu thuận như vậy, trong lòng lại ngũ vị tạp trần.
Kết cấu của thế giới này, có chút vượt quá mong đợi của cô, cho dù đem Lục Lê đưa vào viện nuôi con, cùng cái gọi là mẹ đỡ đầu ở chung một chỗ, cô chỉ sợ cũng không có biện pháp hoàn toàn an tâm.
Tóm lại, vẫn phải nhanh chóng tìm được mẹ Lục Lê mới được. Có lẽ chỉ có mẹ ruột, mới có quyền can thiệp thậm chí quyết định Lục Lê nên sống cuộc sống như thế nào.
Thời Tiện Ngư miễn cưỡng lấy lại tinh thần, hướng Lục Lê lộ ra một nụ cười khích lệ, sờ sờ đầu nhỏ của cô nói: "Đi thôi, chúng ta lấy thêm một ít nước cho cô chú bên ngoài.”
Lục Lê gật đầu, cười rạng rỡ với cô.
Trái tim Thời Tiện Ngư sắp bị nụ cười của cô bé làm ấm lên.
Thật là một đứa trẻ tốt, nếu như con sống trong thế giới của ta thật tốt biết bao, nơi đó không có quái thú biến dị, không có nhiệt độ cực nóng, cũng không có thành phố đổ nát và quy tắc xã hội khác thường, con nhất định sẽ sống rất vui vẻ.
Những lời này, Thời Tiện Ngư chỉ có thể chôn dấu ở đáy lòng, bởi vì hàng rào giữa thế giới và thế giới, không thể dễ dàng phá vỡ.
Đứa bé nhìn như ngây thơ, kì thực tâm tư mẫn cảm, Lục Lê cầm lấy bản vẽ và bút màu, viết lên giấy: “Người làm sao vậy?”
Thời Tiện Ngư cười xoa đầu cô bé: “Ta không sao...”
Lời còn chưa dứt, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến Diệp Lưu Vân thanh âm --
“Xem như tỉnh rồi! Củ Cải, cảm giác thế nào a?......”
Thời Tiện Ngư không nói nhiều với Lục Lê nữa, vội vàng cầm mấy chai nước khoáng xuống xe.
Ngoài xe, Diệp Lưu Vân đang ngồi xổm trên mặt đất đút Củ Cải uống nước, bên cạnh Râu Quai Nón cũng đã ngồi dậy, dựa vào xe RV lốp xe nghỉ ngơi.
Củ Cải mơ mơ màng màng uống nước, nhìn thấy Thời Tiện Ngư đi xuống xe, không khỏi ngây dại, lăng lăng há miệng nói: "Tiên nữ..."
Thời Tiện Ngư hơi sửng sốt, nhất thời có chút buồn cười.
Sau đó Củ Cải lại nhìn thấy Lục Lê, mơ hồ thốt lên: “Tiểu tiên nữ......”
Diệp Lưu Vân cũng vui vẻ, nhẹ nhàng vỗ xuống trán của hắn: "Được a xú tiểu tử, mắt không mù, mau đứng lên uống nước!"
Củ Cải bị đánh, chậm rãi tỉnh táo lại, ý thức được mình nói mê sảng, có chút ngượng ngùng hướng Thời Tiện Ngư cười cười.
Thời Tiện Ngư đi qua nhìn hắn và Râu Quai Nón, tươi cười ôn nhu hỏi: "Đều không sao chứ?”
Diệp Lưu Vân chỉ chỉ người còn đang hôn mê: “Cũng chỉ còn hắn chưa tỉnh.”
"Cho thêm chút nước thử xem?" Thời Tiện Ngư mở nắp chai nước khoáng, ngồi xổm xuống thử đút vào miệng người đàn ông một ít, lại vốc một vốc nước, nhẹ nhàng vỗ lên mặt, cánh tay, ngực của người đàn ông, khiến cho làn da bên ngoài nhanh chóng tản nhiệt hạ nhiệt.
Bộ thân thể này rất cường kiện rắn chắc, chỗ nào cũng cứng rắn.
Một chai nước rất nhanh đã dùng hết hơn phân nửa, cô đang chuẩn bị đứng dậy, cổ tay đột nhiên căng thẳng, cúi đầu nhìn, người đàn ông đang hôn mê chẳng biết đã tỉnh từ lúc nào, giờ phút này đôi mắt đen kịt của anh đang lẳng lặng nhìn chằm chằm cô, cũng nắm chặt cổ tay cô.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận