Ai Lại Đang Triệu Hoán Ta

Chương 606. 6. Thế giới hiện thực (22)

Cô như có điều suy nghĩ nhắc tới, xoay người bước nhanh xuống lầu, muốn đi lầu một nhìn lại.
Khâu Đoan Minh và Thiện Tuệ Tử nhìn nhau, cũng nhanh chóng đuổi theo cô.
Thời Tiện Ngư có loại dự cảm, tầng hầm ngầm nhất định tồn tại, vô luận là vì thuận tiện cất giữ tạp vật, hay là vì giam cầm tiểu hài tử, có được một tầng hầm ngầm không thể nghi ngờ rất thuận tiện.
Về phần vị trí của nó, sẽ không ở nơi vào cửa, nơi đó cần tiếp đãi khách nhân, thỉnh thoảng có người vào ra vào, rất bất tiện, cho nên đại khái xác suất ở khu thay đồ phía sau.
Khu thay đồ chứa rất nhiều quần áo, là nơi cháy đầu tiên, cũng bị thiêu hủy nghiêm trọng nhất, hiện tại đương nhiên nhìn không ra, bởi vì sàn nhà và mặt tường đều đã sửa chữa qua một lần.
Thời Tiện Ngư không khỏi sinh ra hoài nghi đối với trực giác của mình - nếu như sửa chữa lại sàn nhà, công nhân không có khả năng phát hiện không được tầng hầm ngầm, chẳng lẽ mình đoán sai rồi?
Khu thay đồ nối liền với cửa sau của tòa nhà này, Thời Tiện Ngư theo cánh cửa này đi ra ngoài, thấy ngoài phòng chất một chồng gạch.
Khâu Đoan Minh theo tầm mắt của cô nhìn về phía viên gạch, nghi hoặc hỏi: “Thời đạo trưởng phát hiện ra cái gì?”
"Hẳn là ở đây..." Thời Tiện Ngư nhíu mày lẩm bẩm: "Đội công trình tới đây, trước tiên dỡ gạch xuống, vừa vặn chặn lối vào tầng hầm ngầm, vốn đợi đến khi gạch dùng hết sẽ phát hiện manh mối dưới lòng đất, nhưng bởi vì có chuyện ma quái, công trình tiến triển đến một nửa liền qua loa kết thúc, những viên gạch này vẫn không bị chuyển đi, tầng hầm ngầm cũng không bị người phát hiện."
Để chứng thực suy đoán của mình, Thời Tiện Ngư nhắm mắt lại, dùng thần hồn cảm giác, một lát sau mở mắt, cả người kinh ngạc.
“Thời đạo trưởng?” Khâu Đoan Minh thấy cô có gì đó không ổn, gọi một tiếng.
Thời Tiện Ngư quay đầu nhìn hắn, lại nhìn Thiện Tuệ Tử, há hốc môi: “... Nó ở bên trong, ta nhìn thấy, hắc khí rất nồng giấu ở dưới này.”
Khâu Đoan Minh cùng Thiện Tuệ Tử hô hấp đều là trì trệ, ánh mắt trao đổi, khí tức cũng theo bản năng chậm lại.
Không có gì ngạc nhiên khi họ không thể tìm thấy nó.
Thì ra con quỷ quái kia căn bản không ở trong phòng, mà là ở ngoài phòng, gần trong gang tấc.
Khâu Đoan Minh ngẩng đầu nhìn mặt trời, sau đó cúi đầu quan sát bóng dáng trên mặt đất, “Bây giờ là giữa trưa, vạn quỷ ngủ đông, đây là thời cơ tốt nhất để chúng ta động thủ.”
Thiện Tuệ Tử thấp giọng nói: “Đợi tôi bày ra Sát Quỷ Trận.”
Thời Tiện Ngư nghĩ nghĩ, nói: “Tôi bảo Thị Thần dời những viên gạch này đi.”
“Có thể tìm ra sào huyệt của quỷ này, Thời đạo trưởng đã ra sức, việc nhỏ bậc này không bằng nhường tại hạ ra tay.” Khâu Đoan Minh lấy ra một tấm giấy nhân đã gấp xong, mười ngón tay khoa tay múa chân một phen kết ấn, người giấy nhỏ kia liền lắc lắc lắc rơi trên mặt đất, hóa thành một đồng tử chừng mười tuổi, có mũi có mắt, rất giống người sống.
Thiện Tuệ Tử khẽ nhếch khóe miệng: “Khâu đạo trưởng một tay vẽ con rối thật sự là xuất thần nhập hóa.”
Khâu Đoan Minh cười híp mắt chắp tay với cô: “Không dám nhận, so với tượng đất Thị Thần của đạo trưởng, tôi còn kém quá xa.”
Khôi lỗi đồng tử cái đầu không lớn, khí lực cũng không nhỏ, dùng sức đẩy một cái, chồng gạch kia liền sụp đổ hơn phân nửa, gạch còn lại nhặt lên, rất nhanh liền đem mảnh địa phương này dọn dẹp ra.
Trên mặt đất tích một tầng tro đen đã kết thành.
Thời Tiện Ngư ngồi xổm xuống, đưa tay gõ gõ, đẩy bụi đất ra, rốt cục lộ ra lối vào tầng hầm ngầm.
Lối vào bịt kín một tấm kim loại rất lớn, trên tấm kim loại có vòng kéo, Thời Tiện Ngư thử kéo, không nhúc nhích.
"Có thể là lúc hỏa hoạn, bị nhiệt độ cao ảnh hưởng có chút biến dạng, cánh cửa bị kẹt..." Cô ngẩng đầu nhìn về phía Khâu Đoan Minh và Thiện Tuệ Tử: "Có dụng cụ gì có thể cạy nó ra không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận