Ai Lại Đang Triệu Hoán Ta

Chương 161. 2. Thế giới sa mạc (29)

Ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu, lập tức bị chính mình bác bỏ - cô đường đường là đội trưởng chiến đội 017 Diệp, khinh thường những thủ đoạn hạ tiện này.
Thời Tiện Ngư nói: "Tiểu Lê không phải con gái tôi, tôi hỏi thăm vị trí ốc đảo, chính là vì đưa nó đến một nơi an toàn để ở, đương nhiên, nếu như có thể tìm được mẹ ruột của nó, thì càng tốt."
Diệp Lưu Vân nghe vậy ngẩn người: “A, ngươi không phải? Ta vẫn cho rằng ngươi là người mang thai!”
Thời Tiện Ngư nhíu mày hỏi: “Mang thai rốt cuộc là có ý gì? Là một loại nghề nghiệp sao?”
Diệp Lưu Vân hướng cô phổ cập thế giới này mọi người đều biết thường thức: "Ngươi chẳng lẽ không biết, hiện tại trên nước đại lục, thổ nhưỡng, không khí, đều chứa độc tố, nhân loại cơ hồ mất đi khả năng sinh sản, chỉ có rất ít nữ tính có thể sinh con, nên các cô gái được mỗi ốc đảo trọng điểm bảo vệ, ở tại trong công viên ốc đảo, hưởng thụ quy cách đãi ngộ cao nhất, uống nước sạch nhất, ăn đồ ăn có dinh dưỡng nhất, bão cát cũng thổi không tới, hết thảy đều là vì để cho nhân loại có thể tiếp tục sinh sôi nảy nở a."
Thời Tiện Ngư nghe cảm giác là lạ, chần chờ hỏi: "Nói như vậy, mẹ Tiểu Lê có thể ở ngay trong công viên ốc đảo theo như lời cô nói không?"
Diệp Lưu Vân gật đầu: "Có khả năng này, nhưng cũng không nhất định, bởi vì mỗi người thể chất bất đồng, có những nữ nhân sau khi sinh, sẽ mất đi khả năng sinh sản."
"Phụ nữ mất khả năng sinh sản sẽ đi đâu?"
"Có một nhà trẻ trong công viên. Phụ nữ có kinh nghiệm trong việc nuôi dạy con cái sẽ trở thành mẹ đỡ đầu, ở đó chăm sóc trẻ nhỏ, đồng thời đảm nhận nhiệm vụ truyền đạt kinh nghiệm cho các bà mẹ mới làm quen, không phải phụ nữ nào sinh ra cũng biết làm mẹ."
Thời Tiện Ngư lại hỏi: "Mỗi người phụ nữ mất đi khả năng sinh sản đều sẽ trở thành mẹ đỡ đầu sao?"
Diệp Lưu Vân khó xử nhíu nhíu mày, nói ra: “Công viên ốc đảo là trung tâm, viện nuôi con càng là trung tâm trong trung tâm, người người đều muốn đi vào, đi vào liền có thể cơm áo không lo, vào không được, vậy cũng chỉ có thể chính mình tìm phần công việc sống qua ngày."
Về phần có thể tìm được công việc như thế nào, lấy hoàn cảnh vật tư thiếu thốn hiện tại mà nói, tất nhiên sẽ rất vất vả.
Thời Tiện Ngư lại cẩn thận hỏi một ít tình huống về viện nuôi con, biết được trẻ em chưa đầy 14 tuổi như Lục Lê, sẽ được các ốc đảo lớn chiếu cố miễn phí, cô rốt cục thoáng an tâm.
Cứ như vậy, chỉ cần đưa Lục Lê vào viện nuôi con, cho dù không thể tìm được mẹ, Lục Lê cũng có thể có một hoàn cảnh sống tương đối an ổn.
Thời Tiện Ngư lại nghĩ tới một chuyện, hỏi Diệp Lưu Vân: “Nếu sau khi Tiểu Lê lớn lên, có khả năng sinh sản, nhất định phải vào công viên làm mẹ đẻ sao?”
Diệp Lưu Vân sửng sốt, khó hiểu nói: “Như thế nào, ngươi không muốn cô bé ấy lớn lên làm mẹ mang thai? Vì cái gì a? Mẹ mang thai đãi ngộ là toàn bộ ốc đảo tốt nhất, liều lãnh chúa đều so không được, hơn nữa mẹ mang thai có quan hệ với sự tồn vong nhân loại, sinh sản càng nhiều, cống hiến càng lớn, toàn nhân loại đều sẽ khắc ghi tên của các cô, có thể nói là chí cao vô thượng vĩ đại."
Thời Tiện Ngư nghe được, da gà cũng sắp nổi lên, chỉ có thể xấu hổ cười cười, trả lời: “Ta chính là tùy tiện hỏi một chút, Tiểu Lê mới tám tuổi, còn nhỏ...... Chuyện sau này, về sau suy nghĩ lại đi.”
Diệp Lưu Vân gật đầu: “Cũng đúng, hiện tại nói cái này, quả thật quá sớm.”
Thời Tiện Ngư đứng lên nói: "Cô ngồi trước đi, tôi và Tiểu Lê lên xe bưng một ít nước ra, bạn cô vẫn hôn mê bất tỉnh, cần bổ sung nước đúng giờ.”
Ước chừng bởi vì hàn huyên một hồi, cảm giác không xa lạ như vậy, Diệp Lưu Vân cảm thấy da mặt mình cũng dày lên, gật đầu cảm ơn: “Vậy làm phiền cô.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận