Ai Lại Đang Triệu Hoán Ta

Chương 158. 2. Thế giới sa mạc (26)

Cô đứng dậy đi vòng qua bên kia xe việt dã, mở cửa xe, kéo từng người trong xe ra, toàn bộ kéo tới bên cạnh xe, xếp song song, lại mở lều che nắng bên cạnh xe, che nắng cho bốn người này.
Nếu như phía dưới trải thêm mấy tấm chiếu cỏ, liếc mắt một cái tựa như bốn cỗ thi thể chờ hạ táng.
Thời Tiện Ngư nhìn thấy trong lòng thoáng có chút hoảng.
Cô không phải bác sĩ, chăm sóc người cũng không có bao nhiêu kinh nghiệm, hiện tại chuyện duy nhất có thể làm, cũng chính là cho những người này ăn nước, hạ nhiệt độ, còn lại, cũng chỉ có thể mặc cho số phận.
…………
Diệp Lưu Vân là người đầu tiên tỉnh lại.
Cô mở to mắt, lại nhìn thấy rất nhiều bong bóng, dưới ánh mặt trời khúc xạ ra màu sắc rực rỡ, lúc xa lúc gần, nhìn nhìn, ngay cả thân thể cũng giống như trở nên nhẹ nhàng bay bổng lên...
Cô nhất định là đã chết rồi?
Bởi vì đã chết, cho nên mới sinh ra ảo giác như vậy... Những âm nhạc kia, những bong bóng kia, có phải cô đã đến thiên đường rồi không?
Diệp Lưu Vân đỡ đầu ngồi dậy, cảm giác cổ họng mình khô nhanh bốc khói, đầu cũng hỗn loạn.
Thân thể khó chịu đem cô chậm rãi kéo trở về hiện thực, làm cho cô ý thức được mình còn sống, vậy cô vừa rồi nhìn thấy chính là...
Tầm mắt đuổi theo những bong bóng mộng ảo kia, cô nhìn thấy một chiếc xe RV, trên cửa xe RV ngồi một cô bé, cô bé đang thổi bong bóng.
Nhìn qua hết thảy bình thường không có gì lạ, nhưng lại lộ ra quỷ dị. Nhiều năm như vậy, cô chưa bao giờ thấy thứ gì sạch sẽ như vậy, cũng chưa bao giờ ở hoang mạc dã ngoại gặp qua tiểu nữ hài.
Lại nhìn chung quanh một tuần, tim của cô suýt nữa ngừng đập!
Đại, hoa, thằn lằn!
Cô lại cùng Đại Hoa Tích nằm chung một chỗ!!!
Quái vật khổng lồ như một tảng đá lớn nằm ngang bên cạnh cô, trên lưng đội đóa hoa hồng lớn khiến mọi người nghe tin đã sợ mất mật kia!
Tại sao? Tại sao Đại Hoa Tích lại ở đây?
Diệp Lưu Vân hoảng sợ mở to hai mắt, nếu không phải bởi vì thân thể quá mức suy yếu, cô giờ phút này nhất định sẽ phát ra tiếng kêu thảm thiết! Căn bản sẽ không nghĩ tới Đại Hoa Tích sở dĩ xuất hiện ở chỗ này, hoàn toàn là bởi vì nó cũng không muốn phơi nắng, nó cũng cần lều che nắng.
“A... Cô tỉnh rồi.” Thời Tiện Ngư từ trong xe đi ra, nhìn Diệp Lưu Vân, lại nhìn Cự Tích, bất đắc dĩ nói: “Cô có thể tỉnh lại là tốt rồi, nó không chịu đi, tôi cũng không có biện pháp.”
Diệp Lưu Vân sắc mặt lại trắng chuyển xanh, lại từ xanh biến trắng, run giọng hỏi: "Ngươi nói nó... nó không chịu đi?”
Thời Tiện Ngư sững sờ, không rõ vì sao cô lại nghĩ như vậy.
"Hay là... cô uống chút nước trước đi, tâm tình đừng quá kích động." Thời Tiện Ngư thập phần hiểu lòng người, vào trong xe rót một ly nước, đưa cho Diệp Lưu Vân: “Đồng bạn của cô tôi cũng đã đút rồi, đút không nhiều lắm, hi vọng bọn họ đều có thể không có việc gì."
"Cám ơn..." Diệp Lưu Vân nhận lấy ly nước, không cần khách khí, ngửa đầu uống, cô thật sự rất khát.
Chỉ là ly nước thủy tinh này thật sự khéo léo tinh xảo, hai ngụm liền uống hết, cô vẫn cảm thấy khát.
Nước là tài nguyên trân quý, người xa lạ vốn không quen biết, nguyện ý phân ra một ít nước cho cô cũng đã rất khó có được, cô cũng không tiện tìm Thời Tiện Ngư đòi nước uống.
Diệp Lưu Vân trong lòng tiếc nuối, buông ly xuống, lại ngẩng đầu, phát hiện Đại Hoa Tích đang híp mắt nhìn chằm chằm cô!
Một cỗ ác hàn tập kích toàn thân!
Nó sẽ làm gì? Muốn tấn công tôi sao? Chết tiệt!
Lúc này, Thời Tiện Ngư bưng nửa chậu nước xuống xe, đặt trước mặt Cự Tích, thở dài nói: “Được rồi, đây là của ngươi, đừng nhìn chằm chằm cái chén của người ta.”
Cự Tích thu hồi ánh mắt, cái đầu to chậm rãi vùi vào trong chậu uống nước.
Diệp Lưu Vân: “......”
Nam chính: Hôm nay, ta vẫn như cũ không có phần diễn.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận