Ai Lại Đang Triệu Hoán Ta

Chương 329. 4. Thế giới cổ đại (15)

Biểu tình của Lý Linh Tĩnh, nhất thời ghê tởm như nuốt phải ruồi bọ.
Cô nghiêng đầu thấp giọng thì thầm với Thời Tiện Ngư: "Người này chính là Lan mama, Hồng Tiêu là hoa danh bà ấy đặt cho ta trước kia, Hương Chỉ cũng có hoa danh, gọi là Thanh Đại.”
Lý Linh Tĩnh ưỡn ngực, nói với nữ tử trung niên phía trước: "Lan mama trí nhớ thật tốt, nhiều năm không gặp như vậy, có thể liếc mắt một cái liền nhận ra tôi.”
Tú bà trên mặt tươi cười không giảm, phe phẩy quạt tròn đến gần: "Đương nhiên, đây chính là tuyệt kỹ của tôi mà - - phàm là khuôn mặt xinh đẹp, tôi chỉ cần gặp qua một lần, sẽ không bao giờ quên.”
May mà Lý Linh Tĩnh đã sớm thoát ly thanh lâu, nếu không lại nghe nói như vậy, chỉ sợ sẽ cảm thấy sởn gai ốc.
Tú bà đi tới trước mặt các cô, ánh mắt không kiêng nể gì đánh giá trên người Tiện Ngư: “Vị đạo trưởng này là......”
“Vị đạo trưởng này là tôi mời đến xem phong thủy.” Lý Linh Tĩnh bình tĩnh nói: “Nghe nói Lan mama muốn qua tay bán thanh lâu, cho nên tôi cố ý tới xem.”
Tú bà sửng sốt, lập tức cười to ra tiếng: “Ôi đại tiểu thư của tôi, cô cũng đừng tìm ta vui vẻ!”
Lý Linh Tĩnh nhíu mày: "Lan mama là cảm thấy tôi không mở được thanh lâu này, hay là cảm thấy tôi ra không nổi giá tiền?"
Nụ cười trên mặt đối phương thu liễm, lần nữa nghiêm túc quan sát Lý Linh Tĩnh, chậm rãi nói: “Thanh lâu này của tôi...... Quả thật không phải ai cũng mở được, cũng không phải ai cũng ra giá.”
“Không ra giá được, kính xin Lan ma ma nói số.” Lý Linh Tĩnh trấn định trả lời: “Chỉ cần giá cả làm cho Lan ma ma hài lòng, tôi tin tưởng Lan ma ma sẽ không để cho tôi làm mua bán lỗ vốn, nhất định có thể bảo tôi mở được thanh lâu này.”
Tú bà nghe vậy ý cười càng sâu: “Mấy năm không gặp, khí phách của đại tiểu thư càng sâu.”
Sau đó, cô hướng Lý Linh Tĩnh ra dấu tay.
Thời Tiện Ngư xem không hiểu thủ thế, nhưng sắc mặt Lý Linh Tĩnh nhất thời biến đổi.
Tú bà không nhanh không chậm thu hồi tay, cười nói: "Tiểu Hồng Tiêu, không phải mụ mụ tôi bất cận nhân tình, cái này số đã là giá thấp nhất rồi, bên trong còn có Trình Vũ gia chuẩn bị chút tiền, cô nếu muốn ở chỗ này buôn bán, sao có thể không đem mấy đường thần tài đều chuẩn bị thỏa đáng?"
Lý Linh yên lặng kéo căng sống lưng, đứng tại chỗ không lên tiếng, như là đang suy nghĩ.
Thời Tiện Ngư nhỏ giọng hỏi cô: “Trình Vũ gia là ai?”
Lý Linh Tĩnh mím môi, giải thích với cô: "Trong Thịnh Kinh có hai đạo hắc bạch, quan sai quản chính là bạch đạo, còn có góc quan sai không quản được, chính là địa bàn của Trình Vũ gia.”
Thời Tiện Ngư suy tư một lát, từ trên người móc ra một hạt châu, đưa cho tú bà trước mắt, “Chúng tôi mới đến, không hiểu môn đạo nơi này, kính xin cô giúp đỡ nhiều hơn.”
Tú bà ngẩn người, nhận hạt châu cẩn thận quan sát, lại cảm thấy thứ này ngọc không giống ngọc, đá không giống đá, vuốt có chút giống lưu ly, màu sắc lại bất đồng.
Thời Tiện Ngư nói: "Tôi từng du lịch tứ hải, bắt được một con trai biển thành tinh, bên ngoài vỏ trai óng ánh như ánh chiều tà, bên trong có mấy chục viên Thải Châu, trong đó lại có mấy viên Dạ Quang Châu, hiện tại trong tay cô, chính là một trong những viên Dạ Quang Châu.”
“...... Dạ Quang châu?” Tú bà nhìn hạt châu trong tay, bán tín bán nghi.
“Cô thử dùng dùng hai tay ôm hạt châu thử xem.” Thời Tiện Ngư nói: “Ban ngày đặt ở nơi ánh mặt trời sung túc, để hạt châu hấp thu nhật nguyệt quang hoa, đợi đến chỗ tối, hạt châu sẽ phát ra ánh sáng nhạt.”
Tú bà dùng hai tay khép hạt châu lại, chỉ để lại một khe hở, cúi đầu dùng một con mắt nhìn vào bên trong, nhất thời kêu lên thành tiếng: “Ôi! Thật sự đang phát sáng!!!”
Lý Linh Tĩnh giật mình trừng to mắt, quay đầu nhìn Thời Tiện Ngư.
Bạn cần đăng nhập để bình luận