Ai Lại Đang Triệu Hoán Ta

Chương 181. 2. Thế giới sa mạc (49)

Lâm Uyên cầm thỏi vàng trong tay đối phương, bỏ vào lòng Thời Tiện Ngư, phân lượng không nhẹ.
Thời Tiện Ngư líu lưỡi, xem ra bình nước này thật sự rất đáng giá, nếu không lão đầu sẽ không đáp ứng lưu loát như vậy.
Không, không đúng, chính xác mà nói, là vàng ở đây quá rẻ!
“Ngày mai...” Cô mím môi, ánh mắt chờ mong nhìn Lâm Uyên: “Ngày mai, tôi có thể đi cùng anh không?”
Lâm Uyên nhìn cô một cái, tuy không hiểu tại sao cô lại có hứng thú với vàng, nhưng vẫn gật đầu: “Có thể.”
Thời Tiện Ngư tươi cười với hắn, cảm thấy hạnh phúc phát ra từ nội tâm!
Ngày mai! – Không! Ngày mai cô nhất định phải mang thật nhiều thật nhiều nước đến đổi vàng!
Lâm Uyên thấy cô vui vẻ, khóe miệng cũng không khỏi nhếch lên.
Dư quang thoáng nhìn một gương mặt quen thuộc, nụ cười trên mặt hắn thu hồi, trầm giọng nói: “Hắn đến rồi.”
Thời Tiện Ngư hơi sửng sốt, theo tầm mắt của hắn nhìn qua, thấy phía trước cách đó không xa, một nam nhân què chân chống gậy đứng ở trước quầy hàng, xem ra đang chuẩn bị bày sạp buôn bán.
So với hình dáng trong ảnh gầy hơn nhiều, râu cũng dài hơn, nhưng vết sẹo trên mặt không thay đổi được.
Lâm Uyên lập tức bước nhanh qua: “Anh là Trần Hào sao?”
Đối phương đang sửa sang lại hàng hóa, nghe thấy giọng nói của Lâm Uyên, nghi ngờ ngẩng đầu lên nhìn.
“Các người là ai?” Vẻ mặt của hắn tràn đầy đề phòng.
Lâm Uyên trực tiếp nói rõ ý đồ đến: "Chúng ta tới tìm anh hỏi thăm một người, vài năm trước anh có đi qua Thanh Hà ốc đảo hay không, mang đi một nữ nhân?"
Sắc mặt Trần Hào trở nên khó coi: “Chuyện mấy năm trước ai còn nhớ rõ, các người không mua đồ thì đi nhanh lên, đừng ảnh hưởng đến việc buôn bán của tôi.”
Thời Tiện Ngư vội nói: "Chúng tôi đang tìm người phụ nữ anh đã mang đi, nếu có manh mối, xin hãy nói cho chúng tôi biết!"
Trần Hào không kiên nhẫn đuổi người: "Muốn tìm người tự mình đi đăng tìm người thông báo! Ta cái gì cũng không biết, cũng không nhớ mang theo nữ nhân nào!"
Thời Tiện Ngư không nghĩ tới thái độ của hắn như vậy, không khỏi có chút tức giận: "Nữ nhân chính anh bắt đi, anh làm sao có thể không nhớ rõ?! Là lo lắng chúng tôi tìm anh tính sổ cho nên không dám thừa nhận sao?”
Các tiểu thương và người qua đường gần đó đều nhìn sang.
Trần Hào vội vàng xao động nói: “Ta tuy rằng bị thương khi xuất ngũ, nhưng là chưa từng làm qua bất luận cái gì trái với sự tình chiến đội quy định!”
Làm sao có thể tìm lầm?
Tình cảnh lúc mẹ bị mang đi, nhất định khắc sâu trong đầu Lục Lê, cho nên cô bé mới nhìn thấy ảnh chụp đầu tiên, liền kết luận là người đàn ông này, ngay cả một chút do dự cũng không có.
Không có khả năng tìm lầm!
Thời Tiện Ngư nhìn chằm chằm Trần Hào, muốn tìm ra một sơ hở, cạy mở miệng người đàn ông này.
Loại người này thường thường ở bên ngoài vào sinh ra tử, mạnh miệng, tính tình cũng cứng rắn, chỉ sợ rất khó bị uy hiếp.
Cô cắn cắn môi, nghĩ thầm cưỡng bức không được vậy thì thử dụ dỗ, vì thế nói: "Trước rốt cuộc có phải bị anh bắt đi hay không, chúng tôi có thể không truy cứu, chỉ cần anh có thể cung cấp manh mối, nói cho chúng tôi biết tung tích của cô ấy, tôi có thể cho anh..."
Thời Tiện Ngư chỉ vào thùng sơn trên quầy hàng của hắn: “Loại thùng này, tôi có thể đổ nước miễn phí cho anh.”
Trần Hào ngẩn người, hồ nghi đánh giá cô và Lâm Uyên từ trên xuống dưới, dường như không tin bọn họ lấy ra nhiều nước như vậy.
Hắn cẩn thận hỏi: "Nước là phẩm chất gì?"
Thời Tiện Ngư có lòng tin đối với nước của mình, trước khi đến cô đã thả năm trăm thùng nước tinh khiết lớn trong không gian, hoàn toàn đủ dùng.
Trần Hào suy nghĩ một lát, hỏi: "Làm sao tôi biết các người không gạt tôi?"
Lâm Uyên không kiên nhẫn nói: "Lừa anh, anh không tổn thất, nhưng nếu là thật, anh ở không kiếm được mấy thùng nước, tốt nhất anh nên suy nghĩ cẩn thận.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận