Ai Lại Đang Triệu Hoán Ta

Chương 177. 2. Thế giới sa mạc (45)

Xe chạy mất rồi.
Lâm Uyên ngồi ở ghế sau, tự hỏi người đàn ông yếu đuối bên cạnh Tiện Ngư lúc nãy là ai.
Tuy rằng tạm thời không nhớ nổi mình và Thời Tiện Ngư có quan hệ gì, nhưng nhìn thấy có người tiếp cận cô, vẫn làm cho trong lòng hắn cảm thấy không vui, vừa nghĩ tới người đàn ông kia có thể có ý đồ với Thời Tiện Ngư, cả khuôn mặt hắn đều trở nên khó coi.
Vốn hủy dung đã đủ khó coi, hiện tại mặt đen trầm không nói một lời, có vẻ càng lãnh khốc không dễ chọc.
Người đàn ông ngồi ở ghế phụ nghiêng đầu lại, liếc mắt nhìn hắn: "Mới tới, ngươi như thế nào mà so với phái đoàn ta còn uy phong hơn?
Lâm Uyên mặt không chút thay đổi trả lời: “Không có.”
Người đàn ông rất bất mãn: “Chú ý thái độ của ngươi!”
Lâm Uyên nhíu mày nhìn hắn, có chút khó hiểu, cũng không cảm thấy thái độ của mình có vấn đề.
Người đàn ông đầu trọc lái xe châm ngòi thổi gió: "Lão đại! Hắn rõ ràng nhìn không nổi anh!”
Hắn ta liền lớn tiếng quát: "Người mới tới! Ngươi không nhìn nổi ta sao?!
Lâm Uyên: “......”
Gã đầu trọc đập còi xe vang lên: "Lão đại! Hắn cư nhiên không để ý tới chúng ta, kiêu ngạo quá!”
Hắn cũng cảm thấy phẫn nộ, nhưng chiến đội quy củ không cho phép nội bộ ẩu đả, hắn chỉ có thể hung tợn dùng đầu ngón tay chỉ chỉ Lâm Uyên, thả ra ngoan thoại: "Tin không, ta sẽ không mang ngươi ra nhiệm vụ?!"
Lâm Uyên hơi mở to hai mắt.
Lại có loại chuyện tốt này?
…………
Hôm nay thời gian Lục Lê ở viện nuôi con tương đối dài.
Lần trước cô bé chỉ học theo một tiết, lần này là từ sáng sớm mãi cho đến bốn giờ chiều, Thời Tiện Ngư canh giữ ở bên ngoài công viên chờ cô bé, thấy bóng dáng nhỏ kia vui mừng hớn hở chạy về phía mình, tảng đá lớn trong lòng rốt cục rơi xuống đất.
Xem ra hôm nay ở viện nuôi con cũng rất vui vẻ.
Lục Lê nhào vào trong lòng Thời Tiện Ngư, cao hứng giơ búp bê giấy trong tay lên cho cô xem, ánh mắt cong thành hai đạo trăng lưỡi liềm nhỏ.
Thời Tiện Ngư nhận lấy búp bê giấy, cười khen cô bé:"Làm tốt lắm, Tiểu Lê của chúng ta càng ngày càng lợi hại~"
Lục Lê khẩn cấp muốn chia sẻ với Thời Tiện Ngư, cầm lấy bản vẽ viết bá bá: Thầy khen con!
Sau đó lại viết: Tiếp sức chạy ta đệ nhất danh!
“Lợi hại như vậy? Vậy ta phải thưởng cho Tiểu Lê mới được.” Thời Tiện Ngư sờ sờ đầu nhỏ của cô bé: “Muốn thưởng cái gì?”
Lục Lê nghiêng đầu suy nghĩ một chút, sau đó vẽ một con búp bê đầu to trên bản vẽ, trên đầu búp bê buộc bím tóc nhỏ, cô bé viết: Con muốn tết loại bím tóc này.
Thời Tiện Ngư vui vẻ: "Được, trở về sẽ thắt bím tóc này cho con, rồi thắt nơ bướm cho con, được không?"
Lục Lê cao hứng vô cùng, ngồi vào trong xe Diệp Lưu Vân, chân nhỏ còn vui vẻ vểnh lên, chọc cho Diệp Lưu Vân lái xe cũng buồn cười.
Sau khi trở lại xe RV, Thời Tiện Ngư lấy ra các loại kẹp tóc dây thừng, chuẩn bị đại triển thân thủ!
Cô đặt một tấm gương trước mặt Lục Lê, cầm lược lên, cẩn thận chải tóc cho cô bé.
Sợi tóc trong lòng bàn tay mềm mại bóng loáng, nhớ tới bộ dáng ban đầu mình nhìn thấy Lục Lê, trong lòng Thời Tiện Ngư dâng lên cảm giác thành tựu khó có thể nói rõ. Tiểu cô nương trong gương sạch sẽ lại xinh đẹp, làm sao còn có bóng dáng đầu bù xù lúc trước?
Thay đổi như vậy, kỳ thật cũng bất quá là ngắn ngủi vài ngày mà thôi.
Chỉ vài ngày, Lục Lê đã trắng bệch, trên mặt mọc thịt, tóc khô vàng như rơm rạ cũng trở nên đen bóng sáng bóng.
Thời Tiện Ngư mỗi ngày sớm chiều ở chung với cô bé, cho nên không có cảm giác gì, hiện tại thoáng hồi tưởng, mới giật mình phát hiện thay đổi thật lớn.
Có phải là bởi vì ăn trái cây rau dưa trong Linh Thảo Viên hay không? Dù sao những đồ ăn kia ẩn chứa linh khí, điều dưỡng thân thể, nói vậy cũng đặc biệt hữu hiệu đi?
Bạn cần đăng nhập để bình luận