Ai Lại Đang Triệu Hoán Ta

Chương 423. 4. Thế giới cổ đại (109)

Nói từ đâu đây......
Diêu Nương rũ mi mắt, cân nhắc nên dùng từ như thế nào mới không mạo phạm nam nhân quyền cao chức trọng trước mắt này.
Không đợi cô mở miệng, tướng quân đại nhân thản nhiên nói: “Theo sự thật mà nói.”
Diêu Nương sững sờ, ngước mắt nhìn hắn.
Không biết có phải bởi vì ở trên chiến trường thấy nhiều sinh tử hay không, đôi mắt của tướng quân đặc biệt thâm thúy u ám, khiến người ta nhìn không ra cảm xúc, cũng đoán không ra tâm tư.
Diêu Nương trong lòng co rúm lại, nhịn không được lần nữa rũ mi mắt xuống, có chút hốt hoảng, nguyên bản nghĩ ra lý do, một câu cũng nói không nên lời...
Đại tướng quân nói: "Hôm qua tôi đã phân phó cấp dưới đi điều tra hoàn cảnh của cô, cô họ Diêu, tên là Du Ninh, mẫu thân là một hoa đán của gánh hát lưu lạc, bởi vì vô lực nuôi dưỡng cô, muốn đem cô bán vào nhà giàu làm nha hoàn, nhưng người ta nhìn ra cô nhan sắc tốt, liền âm thầm đem cô bán vào kỹ viện, sau đó cô trở thành hoa khôi nổi tiếng Thịnh Kinh, hai công tử nhà giàu tranh nhau đấu giá vì cô, người bị thua trong cơn tức giận hủy mặt của cô, tú bà không cam lòng nhiều năm bồi dưỡng nước chảy, lưu cô dạy dỗ các cô nương khác, sau đó hơn hai mươi năm cô điều giáo ra rất nhiều danh kỹ, ở trong câu lan viện cũng khai hỏa danh tiếng, thế nhưng hân thể mắc bệnh lao, nếu không trị sẽ chết, cuối cùng lại được Lý Linh Tĩnh cứu.”
Diêu Nương nghe hắn đọc ra chuyện cũ bình sinh của mình, sắc mặt dần dần trắng bệch.
Đối phương lại cố ý tra qua cô, xem ra hắn nói muốn cưới cô, quả thật không phải nhất thời xúc động.
Thái độ của hắn đối với việc này càng nghiêm túc, chứng tỏ hắn càng coi trọng cô, đồng thời cũng chứng tỏ... Muốn hắn từ bỏ ý định cưới cô, càng không dễ dàng.
Trong lòng Diêu Nương ngàn vạn suy nghĩ, dần dần khó chịu.
"Thời gian gấp gáp, tra không được quá cẩn thận, nhưng nhìn sơ qua, cô vừa không có làm gian phạm pháp, cũng chưa từng làm xằng làm bậy, cho dù lưu lạc đến nơi phong trần, cũng chưa từng mất khí khái cùng khí tiết, tôi cũng không phải là người chú ý môn đăng hộ đối, cho nên tôi vốn cho rằng, hôn sự này nên thuận lợi tiến hành." Tướng quân đại nhân bình tâm tĩnh khí nói: "Hiện tại cô nói cho tôi biết cô không muốn, hy vọng có thể có một lý do đủ thuyết phục tôi."
Diêu Nương cắn môi dưới, suy tư thật lâu, rốt cục mở miệng: “Tướng quân đại nhân nếu biết là Lý Linh Tĩnh cứu tôi, liền nên biết, cô ấy đối với tôi có ân cứu mạng.”
Tướng quân khẽ gật đầu: “Vâng.”
Diêu Nương nói tiếp: “Không biết tướng quân có điều tra qua thân thế của Lý Linh Tĩnh hay không?”
Tướng quân lắc đầu: “Chưa từng.”
Diêu Nương nghe xong, không dám ôm may mắn, sau khi chậm rãi thở ra một hơi,cô quyết định nói theo sự thật.
“Tích Thủy chi ân đương dũng tuyền tương báo, huống chi cô ấy cứu tôi, tôi hận không thể dốc hết tất cả trợ giúp cô ấy đạt thành tâm nguyện, biết được cô ấy muốn làm ăn về sau, tôi cùng cô ấy cùng nhau mở Vong Ưu Các này. Hôm nay Vong Ưu Các rốt cục coi như có hình có dạng, kế tiếp còn có rất nhiều chuyện chờ chúng ta làm, tôi làm sao có thể tại lúc này rời đi bỏ lại cô ấy?"
Cô đánh bạo ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt tướng quân, hỏi: "Nếu tướng quân ở bên ngoài đánh trận, thắng bại không biết, sẽ trước một bước rời khỏi đồng bào trên chiến trường sao?"
Tướng quân cười cười: “Tỷ dụ này của cô thật thú vị, nhưng, trên chiến trường sớm muộn gì cũng phân thắng bại, buôn bán lại không có điểm cuối, tiền trên đời này kiếm quài không hết, cô không có khả năng vĩnh viễn ở cùng cô ấy không lấy chồng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận