Ai Lại Đang Triệu Hoán Ta

Chương 293. 3. Thế giới linh dị (57)

Bạch Dư Hi mặc một thân Champagne váy dài, thần tình hoảng hốt đứng lên mép cửa sổ, cơ hồ không thêm do dự, toàn thân thẳng tắp ngã xuống!
Mọi người thấy một màn như vậy đều sợ hãi kêu lên thành tiếng!
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, có người từ cửa sổ vươn tay, nắm chặt cánh tay Bạch Dư Hi!
Thời Tiện Ngư nhìn đến trái tim sắp từ cổ họng nhảy ra!
Là Hạ Du!
Vừa rồi tất cả mọi người bị Lục Mân hấp dẫn lực chú ý, Bạch Dư Hi lặng lẽ rời đi, trên đường đi qua lầu hai thì bị Hạ Du phát hiện tung tích, đoán chừng chính là lúc đó, Hạ Du đuổi theo cô, vẫn theo tới lầu dạy học đối diện.
Cả người Bạch Dư Hi treo ở ngoài cửa sổ, Hạ Du gắt gao nắm lấy cô!
Thời Tiện Ngư đã ra một thân mồ hôi lạnh, lập tức hô: "Các người, tất cả nam sinh các người! Mau lên lầu dạy học giúp Hạ Du! Nữ sinh đi chuyển nệm, đem tất cả nệm gối đều chuyển xuống phía dưới! Tuyệt đối không thể để cho Bạch Dư Hi chết ở chỗ này!!"
Mọi người toàn bộ hoảng loạn đến không có chủ ý, nghe Thời Tiện Ngư ra lệnh, cũng không rảnh suy nghĩ nhiều, một nửa vội vã xuống lầu chạy về phía tòa nhà dạy học, một nửa khác nhanh chóng đi chuyển nệm.
Thời Tiện Ngư và Chu Bặc Thiện cũng vô cùng lo lắng chạy đến tòa nhà dạy học!
"Bạch Dư Hi nhất định bị quỷ quái đoạt xá, nếu không sẽ không thần trí không rõ tự tìm đường chết!"Thời Tiện Ngư vừa chạy, vừa hỏi Chu Bặc Thiện: "Hiện tại cho cô ấy làm trừ quỷ pháp sự còn kịp sao?"
Chu Bặc Thiện đầu đầy mồ hôi, la bàn trên người chuông đồng theo chạy ào ào vang lên, "Trước, trước kéo lên lại nói, niệm chú thi pháp cần thời gian, tôi sợ Hạ Du kiên trì không được quá lâu..."
Vương Ái Quốc vừa chạy vừa mắng: "Vương bát đản a! Tôi biết ngay hắn lại đang lừa gạt chúng ta! Tạ Đình rõ ràng không có ca ca! Cũng không có chết! Tôi tới tham gia tụ hội bạn học trước còn cùng cô ấy mua túi, ở đâu ra thâm cừu đại hận?!
Thời Tiện Ngư tức giận mắng hắn: "Anh không nói sớm?!”
Vương Ái Quốc lảo đảo: “...... Hắn ta nói như thật, vậy tôi, tôi do dự rồi.”
Thời Tiện Ngư quả thực không muốn nói gì với hắn.
Bên tai truyền đến một trận kinh hô! Cô ngẩng đầu nhìn lại, lúc này không chỉ có Bạch Dư Hi treo ở ngoài cửa sổ, ngay cả Hạ Du cũng có hơn phân nửa thân thể bị kéo xuống! Hạ Du sắp không chịu nổi rồi!
Trước mắt Hạ Du, Bạch Dư Hi sắc mặt tái nhợt như một tờ giấy, mà miệng mũi trong mắt tản ra quỷ dị màu đen hơi nước, Hạ Du rất sợ hãi, nước mắt không ngừng rơi xuống, tay cũng không dám buông ra chút nào, cô quát lớn: “Cút ra ngoài!”
Bạch Dư Hi há miệng, giọng nói khàn khàn như đàn ông: "Tại sao... cô không chết... cô đáng chết... các người... đều đáng chết..."
Hạ Du ngơ ngẩn, hoảng sợ nhìn Bạch Dư Hi trước mắt.
"Đỗ Hiểu Linh đã chết...... Vạn Thiến Thiến đã chết...... Còn có cô, cô cùng Bạch Dư Hi...... Các cô đều đáng chết......" Miệng của cô ấy một trương khép lại, biểu tình trên mặt không có một tia biến hóa, giống cái bị điều khiển rối gỗ: "Đáng chết...... Một cái cũng không thể thiếu...... Tất cả đều...... Đáng chết......"
Những thứ kia màu đen khí mù càng ngày càng nhiều, theo Bạch Dư Hi một đường cánh tay hướng lên trên lan tràn, giống như từng con rắn độc, hướng tới gần Hạ Du.
Hạ Du sợ hãi đến không thể nhúc nhích, mắt thấy những hơi nước màu đen kia liền muốn đụng tới tay của cô, cô nhịn không được thét lên một tiếng, ngón tay buông lỏng, Bạch Dư Hi thân thể theo đó mãnh liệt rơi xuống phía dưới!
“Đừng!” Hạ Du khóc ròng, một lần nữa nắm chặt: “Cô buông tha cho chúng tôi đi! Chúng tôi sai rồi! Không xứng! Chúng tôi sai rồi! Buông tha cho chúng tôi đi!”
Bạch Dư Hi trong miệng phát ra tiếng cười cổ quái: “A...... Cái gì mà tình chị em...... Đều là giả......”
Sương mù màu đen tiếp tục bay lên, Hạ Du sợ tới mức khóc ròng, nhưng lại không dám buông tay, cô biết, nếu buông nữa, Bạch Dư Hi sẽ thật sự mất mạng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận