Ai Lại Đang Triệu Hoán Ta

Chương 295. 3. Thế giới linh dị (59)

Sương đen bắt đầu khởi động càng kịch liệt, từ miệng mũi tai Bạch Dư Hi không ngừng tràn ra, dày đặc đến quỷ dị, Thời Tiện Ngư gần như sắp nhìn không nhìn thấy mặt Dư Hi.
"Diệp Huy, anh có biết Phượng Hoàng Nam là người xuất thân bần hàn, thông qua nỗ lực phấn đấu của bản thân cuối cùng cũng thi đậu đại học, đi vào thành phố phồn hoa và hy vọng mình trở nên nổi bật, trên người bọn họ thường tụ tập hy vọng của cả nhà, do cả nhà vất vả nuôi dưỡng, cho nên khi bọn họ có sự nghiệp, sẽ không thể chờ đợi được nữa muốn báo đáp người nhà, cùng thân bằng hảo hữu đã từng giúp đỡ, bọn họ yêu thương gia đình, khát vọng thay đổi hiện trạng nghèo khó của quê hương, vui vẻ vươn tay giúp đỡ thân bằng hảo hữu cần giúp đỡ."
“Rõ ràng là dựa vào nỗ lực của chính mình thay đổi vận mệnh, lại không chiếm được sự tôn trọng xứng đáng! Rõ ràng chịu khổ chịu khó, lại không được bất luận kẻ nào tán thành! Anh có phải rất phẫn nộ hay không? Anh nhất định phẫn nộ, Anh phẫn nộ đến mất đi lý trí nhảy xuống, mất mạng trong sân trường, Anh đang dùng cái chết của mình để trút giận! Dùng cái chết chửi rủa những người nhìn không nổi anh, dùng cái chết trừng phạt dán nhãn cho anh, nhưng anh thật sự là ngu xuẩn a, ngươi thật sự là ngu xuẩn!”
"Phượng Hoàng Nam bị người ta coi thường, là bởi vì mẫn cảm lại đa nghi, tự ti lại tự phụ, mang thù lại cực đoan! Vì hồi báo người nhà của mình, vì giúp đỡ huynh đệ tỷ muội của mình, thậm chí không tiếc hy sinh thê tử cùng con cái của mình!”
“Anh mẫn cảm tự ti cho nên không dám quát thẳng vào mặt cô ta, chỉ có thể đem tất cả oán hận chôn ở đáy lòng, kìm nén một cỗ ý muốn tại kỳ thi lớn làm cho mọi người nhìn với cặp mắt khác xưa, nhưng kỳ thi của anh lại thất bại! Vì thế anh sụp đổ, anh không nghĩ lại tại sao mình lại thất bại, anh chỉ một mực hận cô ta! Hận đoàn tỷ muội! Hận toàn bộ học sinh trong trường! Hận xã hội này! Ngươi nhảy xuống, biến thành lệ quỷ, hại chết Đỗ Hiểu Linh, tiếp theo Vạn Thiến Thiến! Diệp Huy a Diệp Huy, tâm địa ngươi thật độc ác! Anh so với Phượng Hoàng Nam ăn thịt người kia hại chết cô còn hơn!Chỉ có hơn chứ không kém!”
“Anh cừu hận Bạch Dư Hi giàu có, anh cừu hận Đỗ Hiểu Linh cay nghiệt! Anh hận các cô ấy như vậy, vừa vặn nói rõ anh bị các cô ấy đâm trúng chân đau! Anh một bên khát vọng được nữ nhân ái mộ, một bên sợ hãi trong mắt các cô ấy khinh bỉ, anh chính là một người uất ức vô năng Phượng Hoàng Nam!"
“Anh chính là Phượng Hoàng Nam! Anh đem nhãn hiệu Đỗ Hiểu Linh dán cho anh, vững vàng gắn chặt vào người mình! Diệp Huy, ngươi vĩnh viễn vĩnh viễn không thoát khỏi nhãn hiệu này! Phượng Hoàng Nam!”
“Anh vĩnh viễn là Phượng Hoàng Nam! Phượng Hoàng Nam!!!”
Sương đen càng lúc càng nhiều, gần như sôi trào! Nương theo chói tai tiếng gào thét, một cái hình người to lớn như quái vật từ trong cơ thể Bạch Dư Hi cuồn cuộn không dứt bò ra!
Trên người quái vật kia mọc ra vô số khuôn mặt! Vô số cánh tay! Vô số chân!
“Chết! Các người đều phải chết!!!”
Nó giận không kềm được gào thét, xung quanh sương đen bốc lên, đánh về phía cửa sổ!
Thời Tiện Ngư móc ra bùa hộ mệnh Thẩm Tiêu đưa cho cô, đập mạnh xuống!
Trong phút chốc, tất cả hắc vụ ở dưới lòng bàn tay cô kịch liệt co rút lại! Rồi sau đó như không trọng lượng rơi xuống!
Bùm!
Quỷ quái rơi xuống đất, Chu Bặc Thiện dưới lầu vội vàng một kiếm đâm tới!
Con quái vật co rút dữ dội hơn!
Những khuôn mặt kia, cánh tay cùng chân kia, toàn bộ hóa thành hắc khí nồng đậm! Dính dính hòa tan, cuối cùng biến thành máu loãng màu đen đầy đất!
Hết thảy, quy về bình tĩnh.
Mọi người ba chân bốn cẳng kéo Hạ Du và Bạch Dư Hi lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận