Ai Lại Đang Triệu Hoán Ta

Chương 62. 1. Thế giới yêu quái (47)

Hứa Thanh Phong gật đầu nói: "Hai năm nay ngoại giới chiến loạn không ngừng, Thanh Sơn thành ta bởi vì vị trí đặc thù mới chỉ lo thân mình, không chịu chiến hỏa nỗi khổ, đây cũng là nguyên nhân vì sao hồ yêu làm loạn tới nay nhưng mọi người vẫn không dọn ra ngoài."
Hắn thở dài, nói tiếp: "Ở lại Thanh Sơn thành chỉ có thiếu nữ chịu khổ, nếu dọn ra ngoài, trên đường đi một khi gặp phải binh lính xâm phạm, chỉ sợ cả nhà đến một người sống cũng không lưu lại được."
Thẩm Tiêu nghe xong, tâm tình có chút trầm trọng: “Chiến thắng, bách tính khổ, chiến bại, cũng là bách tính khổ, những tướng vương hầu này không nghĩ làm thế nào cho bách tính được một thái bình thịnh thế, chỉ một mực tranh quyền đoạt thế, thực sự hoang đường a.”
Thời Tiện Ngư không khỏi nhớ tới thám báo gặp trên đường, cô chần chờ nhìn về phía Thẩm Tiêu: "Thẩm đại ca, quân đội có thể xông vào thôn Vạn Cát hay không?"
Thẩm Tiêu chậm rãi lắc đầu: “Rừng rậm Hắc Uyên nguy cơ tứ phía, mấy thám báo kia hẳn là đi dò đường, nếu cảm thấy nguy hiểm, hẳn là sẽ chọn tuyến đường khác cho quân đội, chưa chắc sẽ gặp phải thôn Vạn Cát.”
Ngược lại, nếu thám báo cảm thấy không có nguy hiểm, hoặc là nguy hiểm không nhiều, sẽ để cho quân đội dọc theo rừng rậm bên ngoài đi tới, phi thường dễ dàng gặp được thôn.
Thời Tiện Ngư nhíu nhíu mày, có chút lo lắng. Thẩm Tiêu cũng trầm mặc.
Bọn họ đấu được yêu quái lạc đàn, lại đấu không lại quân đội thiên quân vạn mã.
Đã cập bến, mời ba vị đạo trưởng đi theo ta.
Hứa Thanh Phong xuống thuyền, dẫn ba người đi lên một đoạn thềm đá bằng phẳng.
Trên đường thỉnh thoảng gặp được người già, trẻ con, trung niên nam nữ, quả thật đúng như lời Hứa Thanh Phong nói, không thấy thiếu nữ nào cả.
Thẩm Tiêu vừa đi vừa nhìn, hỏi Hứa Thanh Phong: “Trong thành, còn người thiếu nữ nào sống sót không? Nếu có, tốt nhất mang đến cho tôi xem một chút.”
Hứa Thanh Phong trả lời: "Trên danh sách chỉ còn lại ba người, những cô gái còn lại đều bị bắt đi, hồ yêu kia đáng giận đến cực điểm, cứ cách mười ngày lại phải cưới vợ, trong thành khuê trung thiếu nữ từ chín tuổi đến mười sáu tuổi, một người cũng không buông tha."
Thẩm Tiêu ngẩn người: “Theo như anh nói, cô gái đã từng hôn có phải là...”
Hứa Thanh Phong chắp tay, gật đầu nói: “Đạo trưởng đoán không sai, nếu nữ tử thành thân liền có thể chạy thoát một kiếp, cho nên trong thành không ít bách tính vì bảo toàn tánh mạng nữ nhi, vội vàng đem gả ra ngoài, thậm chí một nam có thể chọn hai phòng ba phòng, thiếu nữ phối lão tẩu chuyện hoang đường, nếu cứ như vậy, Thanh Sơn thành chẳng phải là loạn lạc?”
Thẩm Tiêu nhíu nhíu mày, trầm ngâm không nói.
Chuyện kỳ lạ......
Hắn du ngoạn nhiều năm như vậy, lần đầu tiên gặp phải hồ yêu muốn cưới vợ, còn chọn ba lấy bốn, cư nhiên chỉ cưới thiếu nữ trinh tiết từ chín đến mười sáu tuổi, tập tính này không giống yêu vật, ngược lại có chút giống người... Nhưng Hứa Thanh Phong nói chắc chắn là hồ yêu, thật sự cổ quái.
Thôi, nhìn một chút rồi nói sau.
Đi một đoạn thềm đá, lại đi qua mấy cây cầu đá, đi tới một mảnh tương đối rộng rãi bằng phẳng mặt đất, nơi này trạch viện rõ ràng, cửa còn có hai con sư tử đá.
Như là sớm nhận được thư, cửa lớn mở ra, từ bên trong đi ra một nam một nữ, nam trên dưới bốn mươi tuổi, trắng nõn không cần, nụ cười ấm áp, nữ trẻ tuổi xinh đẹp, đúng là hãnh diễm mỹ nhân hiếm thấy.
Hứa Thanh Phong bước nhanh về phía trước, mang theo ý cười giới thiệu nói: "Này ba vị đạo trưởng, đường đi qua Thiên Thủy Hà, vừa vặn bị ta gặp được, bọn họ đều là người nhiệt tình chính trực, lần này trừ yêu có hi vọng!"
Phụ thân của Hứa Thanh Phong lập tức hướng Thẩm Tiêu, ba người chắp tay hành lễ, vẻ mặt tươi cười nói: “Có thất viễn nghênh, có thất viễn nghênh! Tại hạ Hứa Mãnh, là Thanh Sơn thành quận thủ, hồ yêu họa loạn trong thành đã lâu, hôm nay có thể được ba vị cao nhân tương trợ, quả thật là chuyện may mắn!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận