Ai Lại Đang Triệu Hoán Ta

Chương 170. 2. Thế giới sa mạc (38)

Người đàn ông được gọi là bác sĩ Hà khom lưng nhặt sách, mặt anh đỏ tới mang tai, nhặt sách của mình lên, mấy tấm ảnh kẹp trong sách lại tản ra đầy đất, đành phải luống cuống tay chân lần nữa khom lưng nhặt.
Thời Tiện Ngư nhìn thấy trong đó có ảnh chụp một con thằn lằn lớn, hơi sửng sốt, khom lưng nhặt lên, nhìn một chút.
Bác sĩ Chương bên cạnh cũng lại gần xem ảnh chụp, nghi hoặc hỏi: "Bác sĩ Hà, anh còn đang nghiên cứu những thú biến dị này à?"
Nam nhân trẻ tuổi đỏ mặt đứng thẳng lên: “Ừm...... Gần đây đang thí nghiệm một loại biện pháp tinh khiết, nếu như có thể thành công, tỷ lệ sử dụng thổ nhưỡng có thể trở nên cao hơn.”
Hắn không được tự nhiên ngước mắt nhìn Thời Tiện Ngư, ấp úng: “Vị này là...”
Bác sĩ Chương giới thiệu: "Đây là cô Thời Tiện Ngư, từ ốc đảo Thanh Hà tới, định đưa đứa bé vào, cho nên tôi dẫn cô ấy đi tham quan xung quanh.”
Sau đó cười, giới thiệu với Thời Tiện Ngư: "Đây là bác sĩ Hà Túc, anh ấy là thanh niên tài tuấn nổi tiếng của bệnh viện chúng ta.”
Thời Tiện Ngư đem ảnh chụp trả lại cho Hà Túc, tò mò hỏi: "Tôi nghe người trong chiến đội nói, loại thú biến dị này có kịch độc, bình thường ai gặp ở ngoài, đều sẽ tận lực tránh đi, chẳng lẽ loại thú biến dị có độc này cũng sẽ có trợ giúp đối với cải tiến thổ nhưỡng?"
"Có độc chính là đài hoa cùng cánh hoa, bộ phận nhụy hoa không có độc." Hà Túc rũ mắt, đỏ mặt, cúi đầu nói: "Nhưng, muốn lấy được bộ phận này, quả thật sẽ có chút khó khăn, cho nên tôi nghĩ chờ nghiên cứu có tiến triển về sau, lại hướng chiến đội xin tuyên bố nhiệm vụ."
Thời Tiện Ngư thấy trong tay hắn còn có những bức ảnh động vật khác trên người mọc hoa, càng tò mò: “Anh nghiên cứu tất cả đều là động vật có hoa?"
"Những thứ này đều thành công cộng sinh biến dị thể sinh vật, rất có giá trị nghiên cứu." Hà Túc len lén liếc cô một cái: “Cô... Cô, đối với những thứ này cảm thấy hứng thú?"
"Ừm..." Thời Tiện Ngư ngượng ngùng cười cười với hắn: "Chính là cảm thấy kỳ quái, sao loại động vật này lại có thể cải tiến thổ nhưỡng, nhưng mà tôi chưa từng học qua những thứ này, phỏng chừng cho dù anh giải thích cho tôi nghe, tôi cũng nghe không hiểu, sẽ không làm lỡ công việc của anh nữa."
Cô chính là lòng hiếu kỳ nổi lên, thuận miệng hỏi, cũng không muốn đánh vỡ nồi đất hỏi đến cùng.
Nhưng Hà Túc rất nhiệt tình, đỏ mặt nói: "Kỳ thật, kỳ thật cũng không khó hiểu... Mấu chốt là những động vật này, đều bị cùng một loại sinh vật ký sinh, chúng ta gọi loại sinh vật ký sinh này là hoa tố."
Bác sĩ Chương thấy thế, cười híp mắt nói: "Hai người ngồi xuống nói chuyện đi. Cô Thời, tôi đi rót cho cô ly nước.”
Thời Tiện Ngư ngẩn người, chần chờ nói: "Không cần phiền toái như vậy...”
“Không phiền. Hai người cứ nói chuyện trước đi, tôi đi rồi về.” Bác sĩ Chương cười cười, xoay người rời đi.
Thời Tiện Ngư cũng không phải kẻ ngốc, tự nhiên nhìn ra đối phương cố ý tạo cơ hội cho cô và bác sĩ Hà, nhưng cho dù cô biết, cô cũng... không biết nên cự tuyệt như thế nào.
Hà Túc này cũng rất ngay thẳng: Quả nhiên bắt đầu giải thích cho Thời Tiện Ngư: “Sau khi hoàn cảnh đại lục ngày càng chuyển biến xấu, không biết bắt đầu từ khi nào, chúng tôi phát hiện đại lượng sinh vật bị hoa tố ký sinh, hơn nữa hình thái biểu hiện đủ loại kiểu dáng, ví dụ như mãng gai, chẳng những đầu biến thành hình cánh hoa, phần đuôi biến dị ra gai giống như thực vật, đây là một loại biến dị ẩn tính, mà thằn lằn hoa lớn thuộc về biến dị hiển tính, là hoa tố cùng thằn lằn, hai vật cộng sinh đạt tới một trạng thái tương đối cân bằng.”
Kỳ thật Thời Tiện Ngư vẫn nghe không hiểu lắm, nhưng là được người gia giáo nghiêm túc giải thích như vậy, cô liền cũng chỉ có thể tiếp tục nghiêm túc nghe tiếp --
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận