Ai Lại Đang Triệu Hoán Ta

Chương 284. 3. Thế giới linh dị (48)

Thời Tiện Ngư há to miệng thở ra, rốt cục cả người buông lỏng, cô biết, hiện tại cô và Hạ Du mới xem như an toàn chân chính chính.
Cô lập tức đứng dậy, lấy giấy bút từ quầy thu ngân, vội vàng viết vài câu cho Hạ Du, nhét vào lòng bàn tay Hạ Du, sau đó đi ra khỏi bóng tối góc tường, thấp giọng nói: “Bảo vệ tốt cô ấy.”
Ai có thể nghĩ đến, sau khi đi tới thế giới này, cô tin tưởng nhất đúng là một cái bóng ngõ cụt.
Tiếng bước chân của mọi người đã tới cửa, bọn họ đang mở cửa.
Thời Tiện Ngư hít sâu một hơi, bước nhanh tới bên cửa sổ, leo lên, sau đó cẩn thận xoay một hướng, mặt hướng vào trong căn tin.
Cửa được mở.
Cơ hồ là đồng thời, cô ở trước mắt bao người, từ trên bệ cửa sổ nhảy xuống.
Chu Bặc Thiện đầu tiên là sửng sốt, sau đó mừng rỡ: “Cô từ cửa sổ chạy đi? Sao lại trở về? Hạ Du đâu?”
Thời Tiện Ngư vẻ mặt không tốt lắc đầu, nói: “Nơi này quỷ quái nhiều lắm, tôi cùng Hạ Du ở chỗ này ngây người không bao lâu, bên ngoài cửa sổ liền xuất hiện một lệ quỷ bắt Hạ Du đi, tôi đuổi theo, không thể đuổi kịp, chỉ có thể trở về điều tra lại manh mối. Hạ Du hiện tại chỉ sợ là dữ nhiều lành ít.”
Cô thở dài, dư quang thoáng nhìn trên mặt đất đã thành gỗ vụn bàn tròn, chấn động nói: “Cái bàn tại sao lại biến thành như vậy?”
Chu Bặc Thiện ngữ khí trầm trọng nói: "Chỉ sợ vừa rồi tới tập kích các người quỷ quái không chỉ một a, ai..."
Thời Tiện Ngư nghe xong, vẻ mặt mệt mỏi nói: "Trước tiên tìm một chỗ nghỉ ngơi đi, vừa rồi tôi tiêu hao không ít thể lực, tôi còn muốn dùng biện pháp thần hồn ly thể tìm Hạ Du, Tiểu Chu, anh có thể giúp tôi thủ hồn không?"
Chu Bốc Thiện nói: "Lên lầu ba đi, lầu ba có ký túc xá nhân viên có thể nghỉ ngơi, nhà trọ nữ bên kia hiện tại cũng không sạch sẽ, du hồn dã quỷ phụ cận nhiều lắm!"
Vương Ái Quốc nhìn trái nhìn phải, có chút không có chủ ý: “Đạo, đạo trưởng, Hạ Du có phải cũng... cũng đã xảy ra chuyện?”
Chu Bặc Thiện chỉ thở dài.
Thời Tiện Ngư vừa lên lầu, vừa nói: "Vừa rồi lệ quỷ kia tới đột ngột, tôi cũng không thể thấy rõ... Nếu quả thật là oan hồn của Đỗ Hiểu Linh, hiện tại nó đã lấy đi tính mạng của hai người, chắc hẳn cũng nên hả giận rồi nhỉ?"
Vương Ái Quốc sốt ruột hỏi: "Vậy chúng ta có thể rời khỏi đây không?"
"Sống không thấy người, chết không thấy xác, nếu vị Hạ tiểu thư kia còn sống, chúng ta làm sao có thể không để ý tới?" Chu Bặc Thiện thở dài nói: "Hay là trước tiên nghĩ cách một chút, nếu quả thật đã xảy ra chuyện, muốn trở về cũng không muộn, anh thấy sao, Vương thiếu gia?"
Vương Ái Quốc sắc mặt ngượng ngùng, có lẽ là cảm thấy Hạ Du rất có thể đã chết, cũng liền không biết xấu hổ nói lời tàn nhẫn, quanh co gật đầu nói: "Vậy thì tìm xem đi..."
Đến lầu ba, Thời Tiện Ngư lấy lý do thần hồn ly thể không thể có người không liên quan chờ ở phụ cận, chỉ cho phép một mình Chu Bặc Thiện đi vào phòng.
Mọi người rời khỏi Chu Bặc Thiện liền thấp thỏm bất an, Chu Bặc Thiện an ủi: “Chỉ cách một cửa mà thôi, nếu có việc gì, các người cứ đập cửa là được.”
Như thế mới thuyết phục được mọi người.
Cũng may hai người ở trong phòng cũng không có chậm trễ thời gian quá lâu, bất quá chừng mười phút, cửa phòng mở ra, Thời Tiện Ngư cùng Chu Bặc Thiện vẻ mặt đều rất trầm trọng.
“Ai...” Chu Bặc Thiện chậm rãi lắc đầu: “Hạ Du tiểu thư, đã không còn trên nhân thế.”
Mọi người xôn xao.
Tiếng xôn xao này rất vi diệu, bởi vì bọn họ đều cảm thấy Hạ Du sống không được, nhưng sau khi nghe được tin tức xác thực, trong lòng vẫn cảm thấy rung động.
Chu Bặc Thiện nhíu chặt mày, khó xử nói: "Tôi đã thử qua, pháp thuật triệu hồi vẫn không có tác dụng, xem ra oan hồn của Đỗ Hiểu Linh vẫn chưa hết giận.”
Ánh mắt mọi người, không hẹn mà cùng rơi vào trên người Bạch Dư Hi.
Đoàn chị em tổng cộng có bốn người, hiện tại chỉ còn Bạch Dư Hi, chẳng lẽ Đỗ Hiểu Linh nhất định phải mang toàn bộ đoàn chị em đi sao?
Mọi người đều có tâm tư riêng, mà Thời Tiện Ngư âm thầm đánh giá Lục Mân bên cạnh Bạch Dư Hi.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận