Ai Lại Đang Triệu Hoán Ta

Chương 156. 2. Thế giới sa mạc (24)

Nhưng mà Cự Tích không phải là xe việt dã lốp xe trơn trượt, cho dù bị cắn một chân, cũng còn có ba chân có thể bò!
Nó hình thể khổng lồ, khí lực cũng lớn, kéo đại mãng xà phía sau bò về phía trước! Một đường bò, một đường ăn, tùy ý càn quét, căn bản không quan tâm chân sau bị thương của mình!
Nếu mãng xà biết nhai, tâm tình lúc này ước chừng hận đến mức có thể nhai nát chân nó! Nhưng rắn không biết nhai, cấu tạo miệng khiến nó chỉ biết nuốt.
Kinh Cức Mãng chậm rãi buông cái miệng rộng ra, nhắm vào cái đuôi to mập của Cự Tích, cắn một cái!
Nó sẽ nuốt sống con thằn lằn từ phía sau, từng chút một!
Lục Lê trong xe thấy thế sốt ruột, muốn hò hét trợ uy cho Cự Tích, nhưng há miệng lại không phát ra âm thanh, tiểu cô nương gấp đến độ dùng sức ấn máy bong bóng trong tay!
Tiếng nhạc vui vẻ vang lên, vô số bong bóng theo âm nhạc cùng nhau bay ra, ào ào tản ra, ở trong không khí khô nóng bay tới bay lui.
Thời Tiện Ngư đứng ở bên cửa xe quan sát, cũng cảm thấy buồn bực, tâm tình con thằn lằn này quá ổn định? Đều sắp bị nuốt, như thế nào còn toàn tâm toàn ý ăn cơm khô?
So với con mãng xà kia, cô đương nhiên càng hy vọng Cự Tích có thể thắng, mắt thấy mãng xà đã nuốt vào hơn nửa cái đuôi Cự Tích, Thời Tiện Ngư cầm bình phun bên hông lên, do dự có nên đi qua phun vào miệng rắn một cái hay không.
Nhưng phạm vi tầm bắn của bình phun rất ngắn, muốn phun vào miệng rắn thì phải cách rất gần mới được, mãng xà lại lớn như vậy, vạn nhất cũng cuốn cô vào...
Thời Tiện Ngư nghĩ tới đây, nhất thời không rét mà run, dũng khí vừa mới có cũng tiêu tán không còn một mảnh.
Vậy phải làm sao bây giờ?
Có biện pháp nào, có thể cự ly ở xa trợ giúp Cự Tích hay không? ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Trong lúc Thời Tiện Ngư rối rắm, mãng xà đã nuốt vào cả cái đuôi của Cự Tích, tiếp tục nữa, hai chân sau của Cự Tích cũng sắp rơi vào miệng rắn!
Lục Lê gấp đến độ không chịu nổi, hận không thể giơ máy bong bóng xông lên hỗ trợ.
Thời Tiện Ngư cũng gấp, nghĩ thầm quên đi quên đi, phun vài cái trước thử xem, không được lại nghĩ biện pháp!
Cô cầm lấy bình phun xuống xe, kết quả mới vừa đi được hai bước, liền thấy Cự Tích đột nhiên đạp mấy cái chân, bò...
Thời Tiện Ngư trố mắt đứng lại, ngây dại.
Không riêng gì cô ngây người, ngay cả con mãng xà kia cũng ngây người, nó tuyệt đối không nghĩ tới, Cự Tích cư nhiên sẽ đem cái đuôi của mình đạp gãy! Tựa như thằn lằn đứt đuôi, nó cứ như không có việc gì bò ra! Nó không cần đuôi nữa!
Kinh Cức Mãng ngậm cái đuôi trong miệng, nuốt không trôi, phun không ra, tức giận đến tròng mắt đều phồng lên!
Thời Tiện Ngư vừa nhìn, miệng mãng xà bị đuôi thằn lằn chống không khép lại được, cơ hội tốt a!
Cô vội vàng chạy tới hướng miệng mãng xà phun ra một trận điên cuồng!
Phun xong thì chạy!
Mãng xà không biết kêu, nhưng toàn bộ thân rắn đều vặn vẹo, giống như ốc vít tự quay, thống khổ lăn lộn!
Thời Tiện Ngư vài bước vọt trở về trên xe, e sợ mãng xà đuổi theo, bốp một cái đóng cửa xe lại! Lại xoay người tiến đến trước cửa sổ xe, phát hiện con mãng xà kia sau khi giãy dụa một hồi sụp đổ bò xa, cũng đâm đầu vào trong cát, rất nhanh không thấy bóng dáng.
Con thằn lằn khổng lồ vẫn đang hút gần xe việt dã, vững như núi Thái Sơn.
Thời Tiện Ngư: “......”
Xưa có tráng sĩ chặt cổ tay, quyết đoán của tráng sĩ chặt đuôi cũng là nhất tuyệt.
Tiếp tục ở trong xe quan sát một hồi, xác định mãng xà không trở về nữa, Thời Tiện Ngư một lần nữa mở cửa xe, chạy về phía xe việt dã.
Cô phải nhanh chóng nhìn xem người trong xe, còn cứu được hay không.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận