Ai Lại Đang Triệu Hoán Ta

Chương 403. 4. Thế giới cổ đại (89)

Hương Chỉ nhếch môi, cười nhạt nói: "Tôi nói cho hắn biết, thưởng bạc ngàn lượng không bằng một vị trí chính thê. Đối với nữ tử chúng ta mà nói, danh phận ước chừng là thành ý lớn nhất mà nam nhân có thể lấy ra.”
Oanh Ca không lên tiếng, chỉ lạnh lùng nhìn cô ta.
Hương Chỉ cũng không thèm để ý, không nhanh không chậm đứng dậy, đánh giá đồ trang trí trong phòng, chậm rãi nói: “Nơi này mặc dù không bằng cẩm y ngọc thực trong Vong Ưu Các, nhưng trong Thịnh Kinh thành tấc đất tấc vàng, muốn đặt mua một tòa nhà như vậy, cũng phải tốn không ít bạc, Tôn lão bản đối với ngươi có thể nói là dụng tâm.”
Oanh Ca lạnh lùng nói: "Cô hôm nay đến nhà nói những lời này, chẳng lẽ là muốn tôi cảm kích cô sao?"
Hương Chỉ nhẹ nhàng cười, quét mắt nhìn nha hoàn bên cạnh, nói: “Đương nhiên không phải.”
Oanh Ca thấy thế, biết Hương Chỉ có chuyện muốn nói riêng, hơn nữa tám chín phần mười có liên quan đến ông chủ Tôn.
“Mấy ngày nay thời tiết khô ráo, đi hâm nóng canh tuyết lê trong bếp, sau đó bưng tới hai chén.” Oanh Ca phân phó nha hoàn.
Nha hoàn lên tiếng đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn Oanh Ca và Hương Chỉ.
Hương Chỉ yên lặng một lát, chậm rãi mở miệng: “Hôm nay tôi tới đây, chỉ muốn nói cho cô biết, Tôn lão bản không chỉ có một người vợ như cô.”
Đôi mắt Oanh Ca co lại, nhìn chằm chằm Hương Chỉ: “...... Lời này của cô, là có ý gì?”
“Ở tuổi ông chủ Tôn, không có vợ mới là lạ chứ?” Hương Chỉ cười khẽ, giọng nói dịu dàng: “Huống chi vào nam ra bắc, bên người sao có thể không có phụ nữ chăm sóc? Tính ra, cô hẳn là người vợ thứ ba của ông ấy.”
Oanh Ca khó có thể tin: “Hắn nói cho tôi biết, thê tử của hắn đã sớm bệnh qua đời nhiều năm.”
“Lời này cũng không giả, sau khi thê tử của hắn chết bệnh, Tôn lão thái thái làm chủ ở quê nhà vì hắn tái huyền cưới một vị thê tử.” Hương Chỉ giải thích: “Chỉ là Tôn lão bản quanh năm bôn ba bên ngoài, rất ít cùng thê tử đoàn tụ, cho nên hắn ở bên ngoài lại cưới cho mình một vị kiều thê, hai bên không quấy nhiễu lẫn nhau, cũng coi như bình an vô sự.”
Oanh Ca nghe xong, sắc mặt trắng bệch, hồi lâu không nói gì.
Cô muốn tự nói với mình, Hương Chỉ không có chứng cứ, tất cả đều là ăn nói lung tung, nhưng lại mơ hồ cảm thấy, đối phương nói có lẽ là sự thật... Nếu không, làm sao giải thích hắn sau khi thành thân vội vàng rời đi, cũng không mang cô về quê gặp cha mẹ?
Nhân duyên trông mong mà đến, nguyên lai cũng là ngơ ngẩn sao......
“Hắn có con không?” Oanh Ca thấp giọng hỏi.
“Hai đứa con trai, ba đứa con gái.” Hương Chỉ trả lời.
Khó trách......
Khó trách hắn rõ ràng đã đến tuổi trung niên, lại không vội chuyện con nối dõi chút nào, nguyên lai đã có hài tử.
Oanh Ca không nói lời nào, Hương Chỉ bình tĩnh ngồi một bên chờ.
Thật lâu sau, Oanh Ca nhìn về phía cô hỏi: "Tại sao cô muốn nói cho tôi biết? Vì trả thù? Muốn nhìn tôi bị chê cười?”
Hương Chỉ cười cười: “Vì sao phải nói đây là trả thù? Chẳng lẽ cô không có được ước nguyện sao? Chỉ cần làm bộ như không biết hắn ở quê nhà đã cưới vợ sinh con, ngươi đại khái có thể ở trong nhà này, tiếp tục làm chính phòng đại phu nhân của Tôn gia.”
Oanh Ca lẩm bẩm: “Đây không phải phu nhân Tôn gia...... Đây là ngoại thất hắn nuôi......”
Hương Chỉ cười rộ lên: “Chẳng lẽ cô cảm thấy mình còn có thể tìm được người tốt hơn Tôn lão bản sao? Ngoại trừ không có mang cô về quê gặp cha mẹ, đãi ngộ của cô ở chỗ này, cùng chính thê không có phân biệt, Oanh Ca, cô nên thỏa mãn, cô cho rằng mình là thân phận gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận