Ai Lại Đang Triệu Hoán Ta

Chương 87. 1. Thế giới yêu quái (72)

Khuê phòng cũng không lớn, sau khi bày bình phong không gian càng lộ vẻ chật hẹp, bên tường có một cái giá gỗ lim Đa Bảo Các, mặt trên có một ít ngọc thạch hoặc đồ trang trí công nghệ san hô, Thời Tiện Ngư dừng chân thưởng thức một lát, ánh mắt dừng lại ở trên bàn trải giấy vẽ, cô liếc mắt, hỏi: “Tranh trên bàn, tôi có thể xem không?”
Hứa Tương Vân sau bình phong trả lời: “Đạo trưởng xin cứ tự nhiên.”
Thời Tiện Ngư liền tò mò lật xem.
Hứa Tương Vân đã vẽ qua rất nhiều bức tranh, giấy vẽ trên bàn có một xấp thật dày, hơn nữa trong bình sứ lớn bên chân bàn còn cắm rất nhiều bức tranh, có hoa điểu, có cỏ cây, sông ngòi uốn lượn, núi non nguy nga, còn có sương sớm và ráng chiều, cảnh sắc xung quanh có thể vẽ, cô gần như vẽ toàn bộ.
“Hứa tiểu thư, cô vẽ đẹp lắm.” Thời Tiện Ngư tự đáy lòng khen ngợi.
Hứa Tương Vân nghe vào thanh âm không có tinh thần gì, miễn cưỡng: "Mỗi ngày rảnh rỗi vô sự, ngoại trừ làm kim chỉ, cũng chỉ có thể vẽ tranh, cô nếu là cũng giống tôi như vậy, nơi nào cũng không đi được, nói không chừng vẽ được tốt hơn so với tôi."
“Tôi không vẽ được.” Thời Tiện Ngư cười lắc đầu: “Có một thời gian tôi học vẽ tranh, căn bản không có cách nào xem.”
Cô từng ở bệnh viện một thời gian rất dài, đối chiếu với giáo trình trên mạng vẽ nhân vật hoạt hình nhưng hiện tại cũng chỉ biết vẽ bánh bao bánh bao gì đó.
Thời Tiện Ngư lại mở ra một tờ giấy vẽ, nhất thời bị bức họa phía dưới hấp dẫn lực chú ý.
Trên tranh là một con sông chảy xiết, từ trong sông bò ra một con quái vật thật lớn, sinh ra hổ đầu ưng trảo, người mặc áo giáp, nằm ở bên bờ làm xu thế rít gào, trên bờ sông còn có một ít tiểu nhân kinh hoàng chạy trốn, trong đó mấy người mất mạng dưới móng vuốt quái vật, đan hồng điểm vài nét liền vẽ thảm trạng chảy máu dầm dề.
“Đây là yêu quái gì vậy?” Thời Tiện Ngư kinh ngạc nói: “Nhìn thật dọa người.”
Hứa Tương Vân nói ra: "Nghe ca ca ta nói, tại hướng Thanh Sơn thành sáu trăm dặm địa phương, có tòa Miêu Nhi sơn, dưới chân núi có cái sông vô danh, ở trong sông có một con thú gọi là Hổ Giao thủy quái, trời sinh hung tàn, thích ăn thịt người, khiến cho thôn lạc không thể không di chuyển dời đi, vì thế ta chiếu theo hắn miêu tả vẽ xuống con yêu quái này."
Cô dừng một chút, tiếp theo sâu kín nói: “Đáng tiếc, ta chỉ sợ cả đời cũng không thấy được bộ dáng thật sự của thú Hổ Giao.”
“Cái này có gì khó.” Thời Tiện Ngư nói: “Chờ chúng tôi diệt trừ hồ yêu, bảo ca ca cô dẫn cô đi xem không được sao, bất quá vẫn phải cách xa một chút, để không cho xảy ra nguy hiểm.”
Hứa Tương Vân nghe vậy, tự giễu nở nụ cười: “Cô đại khái không biết, đừng nói rời đi Thanh Sơn thành, ta ngay cả Hứa phủ cửa lớn đều khó ra một hồi."
Nói xong không khỏi thở dài một hơi, cúi đầu nói: "Nếu như tôi là cô thì tốt biết bao, trời nam đất bắc, muốn đi đâu thì đi đó..."
Thời Tiện Ngư im lặng nghe, nữ tử thời cổ quả thật khổ nhiều hơn một chút, hơn nữa thế giới này lại có nhiều yêu ma quỷ quái như vậy, Hứa gia không cho phép Hứa Tương Vân ra ngoài, hẳn là cũng là vì bảo vệ cô đi?
Sau đó cô lại nghĩ, thời xưa sẽ có Hứa Tương Vân có loại ý nghĩ này, hẳn là cũng rất hiếm thấy đi?
Một tiểu thư khuê các không lo ăn mặc, sao lại nảy sinh ý niệm ra ngoài lang bạt chứ?
…………
So với sự bình tĩnh của hai người trong phòng, người ngoài phòng càng lộ vẻ lo lắng, Hứa Thanh Phong càng rõ ràng, ở bên ngoài khuê phòng của muội muội bồi hồi không ngừng, thường thường lo lắng nhìn sắc trời một cái, hai tay khẩn trương quấn quýt cùng một chỗ.
Hắn vừa hy vọng hồ yêu mau tới, để Thẩm Tiêu một lưới bắt hết yêu quái, lại lo lắng hồ yêu thật sự đến, tổn thương muội muội của mình.
“Hứa công tử, anh cùng Hứa đại nhân, Hứa phu nhân cùng nhau trở về phòng đi.” Thẩm Tiêu nói: “Chúng tôi sẽ canh giữ ở chỗ này, chỉ cần lừa gạt hồ yêu kia, khiến tiểu thư không có việc gì.”
Hứa quận thủ hướng Thẩm Tiêu chắp tay: “Vất vả cho các vị đạo trưởng, vậy chúng tôi về phòng trước, chờ tin tốt của đạo trưởng.”
Hắn vỗ vai Hứa Thanh Phong, khuyên nhủ: “Đi thôi, chúng ta ở lại đây cũng vô dụng, ngược lại còn gây thêm phiền phức cho đạo trưởng.”
Hứa Thanh Phong rối rắm một lát, chắp tay với Thẩm Tiêu: “Thẩm đạo trưởng, muội muội tôi...... giao cho anh.”
Giọng Thẩm Tiêu thản nhiên: “Tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận