Ai Lại Đang Triệu Hoán Ta

Chương 186. 2. Thế giới sa mạc (54)

Hà phu nhân vừa nói vừa chuyển, uyển chuyển cười nói: "Làm mẹ của Hà Túc, tôi đương nhiên hi vọng nó có thể tìm được một người có thể xác và tinh thần khỏe mạnh, điều kiện đủ để xứng đôi, bầu bạn với nó, cho nên hi vọng Thời tiểu thư có thể dành chút thời gian đi bệnh viện một chuyến, làm kiểm tra toàn diện thân thể, tuy Thời tiểu thư đã qua sinh sản, nhưng là bây giờ hoàn cảnh ác liệt, không có ốc đảo bảo hộ, rất dễ dàng mất đi năng lực sinh sản..."
“Không cần đâu...” Thời Tiện Ngư tươi cười cứng ngắc nói: “Tôi bị ung thư.”
Hà phu nhân sửng sốt.
Thời Tiện Ngư còn nói: “Cho nên không cần đi bệnh viện kiểm tra.”
"Thời tiểu thư... không phải đang nói đùa với tôi chứ?" Hà phu nhân nhìn cô, thần sắc hồ nghi, "Khí sắc của cô nhìn qua rất tốt..."
Thời Tiện Ngư: "Tôi trang điểm.”
Hà phu nhân: "Đứa bé kia......”
Thời Tiện Ngư: "Nhặt trên đường.”
Hà phu nhân mím môi.
Thời Tiện Ngư cũng không nói gì.
Im lặng kéo dài trong chốc lát, Hà phu nhân mở miệng lần nữa: “Tôi là người luôn luôn sáng suốt, Hà Túc có cô gái trong lòng, tôi thay nó cảm thấy cao hứng, nhưng nếu như đối phương không có năng lực sinh sản, chỉ sợ...... Không thích hợp lắm.”
Thời Tiện Ngư gật đầu: “Đúng vậy, bác nói rất đúng.”
Hà phu nhân: “......”
Lại một hồi trầm mặc......
…………
Thật sự không còn gì để nói, Hà phu nhân tao nhã đứng dậy, sắc mặt lạnh lùng hơn lúc mới tới rất nhiều, thản nhiên nói: “Hôm nay đã quấy rầy.”
Thời Tiện Ngư cũng đứng dậy theo, lễ phép nói: "Bác đi thong thả.”
Cửa xe mở ra, Thời Tiện Ngư đưa mắt nhìn Hà phu nhân rời đi.
Lúc này, một người đột nhiên lỗ mãng chạy tới va chạm.
“Mẹ! Sao mẹ lại tới thật?” Hà Túc vẻ mặt vừa tức giận, lại xấu hổ: “Không phải con đã nói rồi sao! Chuyện của con con sẽ tự mình xử lý!”
Hà Túc tràn ngập ngữ khí chỉ trích, làm Hà phu nhân rất bất mãn, bà nhíu mày nói: "Con nói cái gì? Con là con trai ta, ta giúp con xem chọn người có thích hợp hay không, chẳng lẽ không đúng?"
Hà Túc không muốn cãi vã với mẹ trước mặt Thời Tiện Ngư, cắn răng đi nhanh tới, bắt lấy cổ tay Hà phu nhân liền đi ra ngoài, toàn bộ quá trình cúi đầu không dám nhìn mặt Thời Tiện Ngư, chỉ cảm thấy mình mất mặt đến cực điểm!
Hà phu nhân có chút tức giận: “Con kéo cái gì, không thể đi lại đàng hoàng?”
Hà Túc không nói lời nào, cúi đầu chạy nhanh, kéo Hà phu nhân ra khỏi sân.
Hà phu nhân rốt cục phát hỏa, dùng sức hất tay Hà Túc ra, quát: "Con đứng lại cho ta! Một nữ nhân không thể sinh con mà thôi, vì sao con phải như vậy?!"
Hà Túc đau khổ nói: "Mẹ! Con van cầu mẹ! Van cầu mẹ đừng xen vào chuyện của con nữa! Thời tiểu thư căn bản không biết con thích cô ấy, sao mẹ cứ phải chạy tới tìm cô ấy?!”
Hà phu nhân nói, hừ một tiếng: “... May mắn ta đến, nếu không con sẽ bị cô lừa! Đứa bé kia căn bản không phải cô ấy sinh, là cô ấy nhặt trên đường! Cô ấy chẳng những không có khả năng sinh sản, hơn nữa đã bị ung thư, con trai ngốc, ung thư đó con có biết không?”
Hà Túc nhớ tới tình hình Thời Tiện Ngư và Lâm Uyên ngồi trên xe ba bánh, cay đắng nói: "Con làm sao có cơ hội ở bên cô ấy..."
Hà phu nhân thấy nhi tử thương tâm, trong lòng cũng không dễ chịu, chậm lại giọng an ủi hắn: "Ta biết cô ấy xinh đẹp, nhưng không thể sinh con, xinh đẹp hơn nữa cũng vô dụng a, con nghe lời mẹ, vẫn là tìm một nữ nhân có thể sinh con đi, phía trước con nhiều ca ca tỷ tỷ như vậy, mẹ một người cũng không thể bảo trụ, chỉ có con, mẹ sinh nhiều hài tử như vậy, chỉ có con ở bên cạnh, mẹ sẽ không hại con.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận