Ai Lại Đang Triệu Hoán Ta

Chương 197. 2. Thế giới sa mạc (65)

Sau khi khóc một hồi, Lục Lê càng thêm không muốn xa rời Thời Tiện Ngư.
Thời Tiện Ngư cũng nói được làm được, bắt đầu nghiêm túc thỉnh giáo Diệp Lưu Vân về các mặt của cuộc sống ốc đảo.
Diệp Lưu Vân mấy ngày nay vừa vặn xin nghỉ ở nhà nghỉ ngơi, vừa lúc dạy Tiện Ngư, cũng nhân tiện dạy Lục Lê, tỷ như ốc đảo nào người nhiều nhất, thú biến dị gì nguy hiểm nhất, trở thành chiến sĩ cần thỏa mãn điều kiện gì, tại sao lại xuất hiện loại chức nghiệp ca kỹ này, không thể làm mẹ mang thai thì các nữ nhân như thế nào sinh hoạt...
Ba người ở nhà, cùng với điều hòa không khí và nước ngọt, khoai tây chiên, trải qua ba ngày nghỉ nhàn nhã.
Trong lúc này, Hà phu nhân lại tới một lần.
Chỉ vì Hà Túc thất tình ở nhà mượn rượu tiêu sầu, Hà phu nhân liền buông xuống tất cả tôn nghiêm, đau khổ cầu xin Thời Tiện Ngư đi khuyên nhủ con trai của bà, sau khi bị Thời Tiện Ngư cự tuyệt lại chửi ầm lên, chỉ trích thì Thời Tiện Ngư thấy chết mà không cứu, sau đó bị người bảo vệ cộng đồng mạnh mẽ đuổi ra ngoài.
Sau khi Hà phu nhân bị đuổi đi, Lục Lê viết trên sách tranh: Bà ấy nhất định rất yêu con mình.
Thời Tiện Ngư suy nghĩ một chút, nói: "Có lẽ rất yêu, nhưng loại tình yêu này, Hà Túc nhất định không cần. Ta cảm thấy làm mẹ, nên dành cho con tình yêu thích hợp, yêu quá ít, con sẽ thiếu ấm áp, yêu quá nhiều, con sẽ chỉ cảm thấy nghẹt thở."
Cô nói xong, hướng Lục Lê dí dỏm nháy mắt, cười nói: "Ta cũng không biết mình nói có đúng hay không, Tiểu Lê lớn lên muốn làm mẹ, chúng ta có thể cùng nhau học tập, cùng nhau tiến bộ.”
Lục Lê cũng cười nháy mắt với cô.
Ba ngày sau, kỳ nghỉ của Diệp Lưu Vân kết thúc.
Không biết cô làm như thế nào vận hành, ôm xuống một cái huấn luyện người mới công việc, kế tiếp ít nhất nửa tháng cũng không cần ra nhiệm vụ, chỉ cần mỗi ngày đi trong doanh địa thao luyện người mới.
Cứ như vậy, tuy rằng cũng là công việc, nhưng gánh nặng thân thể không nặng như vậy, Thời Tiện Ngư sau khi biết, thay cô thở phào nhẹ nhõm.
Hiện tại cũng chỉ còn lại có vấn đề của Lục Lê chưa được giải quyết.
Viện nuôi con bên kia đề nghị Lục Lê chuyển sang lớp mới, trong lớp tất cả đều là tân sinh năm sáu tuổi từ lớp mầm non lên, nhưng Thời Tiện Ngư cảm thấy Lục Lê tuy rằng lớn lên giống sáu tuổi, tuổi thực tế cùng với tâm trí, đều hẳn là từ tám tuổi trở lên, ở cùng một chỗ với hài tử tuổi quá nhỏ, luôn cảm giác có chút không thích hợp.
Nhưng viện nuôi con cũng không phải là nơi có thể cho người tùy ý chọn lựa, làm sao cùng viện trao đổi hiệp thương, Thời Tiện Ngư còn đang rầu rĩ.
Cô đang rối rắm, bên Lâm Uyên bỗng nhiên có tin, nói đã tìm được Dư Tĩnh.
Tin tức tới có chút đột ngột, đến nỗi Thời Tiện Ngư nghe được, nửa ngày sau vẫn chưa phản ứng kịp.
Cô cơ hồ liền muốn quyết định đưa Lục Lê đi viện nuôi con, còn ở trong lòng nhiều lần khuyên mình nhập gia tùy tục, muốn cho Lục Lê tiếp nhận quy tắc ốc đảo, tiếp nhận viện nuôi con lý niệm, nhưng mà hiện tại -- tìm được Dư Tĩnh.
Lâm Uyên nói: "Tôi tìm mấy người trùng tên trùng họ, người cuối cùng, xác định là ba năm trước từ ốc đảo Thanh Hà chuyển đến Long Nham, hơn nữa còn có một đứa con trai hơn ba tuổi, tình huống này cơ bản tương xứng với Trần Hào nói.”
Thời Tiện Ngư sững sờ hỏi: "Vậy cô ấy... sao trước đó cô ấy vẫn không xuất hiện? Cô ấy không thấy thông báo tìm người sao?”
“Dư Tĩnh nói cô ấy nhìn thấy, nhưng cô ấy cho rằng chỉ là người trùng tên, cho nên không để ý.” Lâm Uyên trả lời.
“Tại sao cô ấy chưa bao giờ đi tìm Tiểu Lê?” Thời Tiện Ngư lại hỏi.
Lâm Uyên nhíu mày, giải thích thay Dư Tĩnh: “Cô ấy nói, cô ấy nghĩ con gái đã chết.”
Thời Tiện Ngư càng thêm kinh ngạc: "Sao lại nghĩ như vậy...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận