Ai Lại Đang Triệu Hoán Ta

Chương 118. 1. Thế giới yêu quái (103)

Thẩm Tiêu ở lại trong thôn thêm hai ngày, cho đến khi tất cả trẻ con đều khôi phục, hắn quyết định dẫn bọn họ đi Thanh Sơn thành để thu xếp ổn thỏa trước.
Thứ nhất, Thanh Sơn thành địa thế đặc thù, không có đào binh giặc cỏ quấy nhiễu.
Thứ hai, hắn tin tưởng Hứa đại nhân và Hứa phu nhân.
Bời vì, muốn mang nhiều tiểu hài tử như vậy lên đường không phải chuyện dễ dàng, dù sao tiểu hài tử bắp chân ngắn, không có khí lực gì, cũng không đi được đường xa.
Vì thế Thẩm Tiêu tạm thời trở về làm thợ mộc, làm ra một chiếc xe kéo đơn giản, để cho bọn nhỏ ngồi trên xe, đầu kia của xe kéo treo trên người con dê sừng lớn, con dê kéo xe đi.
Mới đầu, bầu không khí trên đường rất nặng nề, những đứa trẻ này tìm được đường sống trong chỗ chết, trong nhà lại gặp đại biến, trên mặt non nớt đều là thần sắc hoảng hốt.
Sau đó Thẩm Tiêu bảo bọn chúng mỗi đứa đi nhặt một nhánh cây, muốn dạy bọn chúng kiếm thuật, ánh mắt của bọn chúng mới rốt cục khôi phục thần thái, tựa như tìm được mục tiêu.
Mấy ngày sau, tiếng cười vui vẻ dần dần nhiều hơn.
Khi đi ngang qua hồ nước sông ngòi, bọn chúng sẽ xắn ống quần lên, kết bè kết đội nhào vào trong nước, bắt cá sờ tôm, vô ưu vô lự giống như hài tử nhà người bình thường, chỉ có mỗi ngày khi luyện kiếm, trong ánh mắt sẽ tiết lộ chút gì đó không giống nhau.
…………
Lâm Uyên mấy ngày nay tinh thần rất sa sút.
Hắn trước kia chỉ là trầm mặc ít nói, gần đây lại luôn có vẻ mất hồn mất vía, có lúc, Thời Tiện Ngư gọi hắn, hắn giống như không nghe thấy.
Thời Tiện Ngư vốn còn muốn tìm cơ hội cùng hắn trò chuyện một chút, thấy trạng thái của hắn như vậy, đầy bụng tâm sự cũng chỉ đành buông xuống.
Một buổi sáng, Thời Tiện Ngư tỉnh lại, phát hiện Lâm Uyên không có ở đây.
Mưa phùn rơi trên mặt, gió mát thổi từng trận, bọn nhỏ đang ngủ bị nước mưa đánh thức, nhao nhao ôm hành lý chen lên xe đẩy, Thẩm Tiêu dẫn mọi người lên đường, muốn thừa dịp trước khi mưa lớn, mau chóng tìm một chỗ tránh mưa.
Thời Tiện Ngư hỏi Thẩm Tiêu, Lâm Uyên đi đâu rồi.
Thẩm Tiêu không biết, đoán có thể hắn đã đi dò đường phía trước.
Cô không để trong lòng, Lâm Uyên tốc độ nhanh, quả thật thường xuyên trước bọn họ một bước đi phía trước dò đường.
Nhưng cô không ngờ, lần này lại khác.
Lần này, Lâm Uyên mãi đến chạng vạng mưa tạnh cũng không trở về.
Thật là bất thường. Làm sao hắn có thể biến mất mà không để lại vài lời? Thời Tiện Ngư hoài nghi là nước mưa hòa tan hơi thở, mới dẫn đến hắn không thể tìm được sơn động bọn họ trú mưa, vì thế cố ý trở về địa điểm nghỉ ngơi ban đầu, nhưng không phát hiện bất kỳ dấu chân nào.
Lâm Uyên không trở về, cứ như vậy hư không biến mất.
Thẩm Tiêu lo lắng gặp chuyện không may, vẽ mấy tấm hỏa phù hộ thân giao cho Thời Tiện Ngư, bảo cô chăm sóc tốt mấy đứa nhỏ, sau đó một mình vòng vèo theo đường cũ, đi tìm Lâm Uyên.
Không có bất kỳ manh mối, không có bất kỳ phương hướng, ở nơi hoang vu dã ngoại này muốn tìm một người, không khác đầm rồng hang hổ.
Thẩm Tiêu quả nhiên không công mà lui.
Sau khi trở về hắn nói với Thời Tiện Ngư: “Phụ cận không có dấu vết đánh nhau, không có vết máu, cũng không có khí tức đại yêu, Lâm Uyên hẳn là tự mình đi.”
Hắn không phải bởi vì gặp phải nguy hiểm mà không thể trở về, hắn chỉ là không cáo mà thôi.
“Có một số yêu thú tập tính, cứ cách một đoạn thời gian lại thay đổi môi trường sống.” Thẩm Tiêu suy đoán: “Cũng có thể là đi Linh Sơn. Amh nhớ lúc trước cứu cậu ấy, trong miệng cậu ấy vẫn luôn nhớ muốn đi Linh Sơn.”
Thời Tiện Ngư mím môi không nói gì, đáy lòng chua xót từng đợt dâng lên.
Cô không rõ, cho dù muốn thay đổi môi trường sống, cho dù muốn đi Linh Sơn, vì sao không thể nói cho cô một tiếng? Tại sao phải không lời mà biệt? Chẳng lẽ cho tới nay, đều là cô tự mình đa tình sao?
Thẩm Tiêu vỗ nhẹ vai cô: “Đừng nghĩ lung tung, chờ anh đưa mấy đứa nhỏ này đến Thanh Sơn thành, sẽ cùng em đi tìm cậy ấy, không chừng là tạm thời có việc gấp..."
Cô lặng lẽ đi về phía trước, không muốn tìm hắn nữa.
…………
Bạn cần đăng nhập để bình luận