Ai Lại Đang Triệu Hoán Ta

Chương 239. 3. Thế giới linh dị (3)

Vừa rồi bảo cô quay đầu lại, bây giờ bảo cô cúi đầu, nếu cô thật sự dựa theo lời đối phương, cúi đầu nhìn một cái, sẽ xảy ra chuyện gì?
Có thể phát hiện, chân của mình bị hai bàn tay trắng bệch nắm chặt hay không?
Thời Tiện Ngư nghĩ đến hình ảnh kia, cả người khó chịu cực kỳ.
“Tôi cũng không thể cúi đầu.” Cô khó xử trả lời.
Người phía sau hỏi: “Vì sao không thể cúi đầu?”
“Bởi vì... bởi vì...” Thời Tiện Ngư suy tư vấn đề khó khăn này: “Cúi đầu sẽ có, hai cằm.”
“…………”
Hàn khí dưới chân càng nặng, Thời Tiện Ngư hoài nghi đối phương có phải thẹn quá hóa giận hay không?
Cô cũng không dám cứng rắn khiêng nữa, từ trên người móc ra một tấm bùa hộ mệnh, nhắm chặt hai mắt, xoay người ném về phía cổ chân!
Thời Tiện Ngư nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết!
Không dám mở mắt nhìn, co cẳng bỏ chạy! Chạy lên dốc!
Vừa lên dốc, nàng liền nhìn thấy phía trước có trường học, Thời Tiện Ngư tính tình tốt như vậy nhưng cô cũng nhịn không được muốn mắng chửi người: “Thật sự là chuyện ma quỷ liên thiên!”
Bên ngoài thật sự là không thể ở lại, cô bước nhanh đến trường.
NNhuwng hiện tại cái nơi này, không nhìn thấy của chính của trường học, hơn nữa nàng cùng trường học tường vây còn cách hai dãy phòng ốc, vòng tới vòng lui, không tìm được cửa trường học, ngược lại vòng vào một cái ngõ cụt.
Nếu là thế giới khác, khoảng cách mục tiêu xa một chút, nàng coi như đi dạo phong cảnh, nhưng là ở nơi này, ở bên ngoài ngốc thêm một giây đều sẽ bị quỷ theo dõi!
Cảm xúc của Thời Tiện Ngư càng ngày càng vô cùng lo lắng.
Mắt thấy trường học ngay trước mặt, sao lại không vào được chứ? Đi vòng nữa, không chừng sẽ gặp phải quỷ gì, bằng không...... trèo tường đi?
Trong ngõ nhỏ chất đống một ít đồ lặt vặt, dùng để lót chân không thể tốt hơn.
Thời Tiện Ngư nói bò liền bò, rất thời kỳ, cũng không để ý tới vấn đề vệ sinh, cô đem mấy cái thùng rác kéo tới góc tường, rất dũng mãnh bò lên, đạp chân một cái, giẫm đến một đoàn lạnh lẽo, lại mềm nhũn đồ vật --
Thời Tiện Ngư: “???”
Cúi đầu nhìn, lại là chân của cô giẫm trống không, không giẫm lên nắp thùng rác, mà là giẫm lên... giẫm lên... ách...
Nên hình dung như thế nào đây......
Một đoàn màu đen, trong bóng tối?
Trong góc ngõ cụt có một bóng đen đưa tay không thấy được năm ngón, cô tưởng là do ánh sáng không chiếu tới, vừa rồi không để ý, bây giờ mới phát hiện... Cái bóng này còn sống?
Nổi da gà theo da thịt trên mắt cá chân, một đường dày đặc tê dại nổ tung lên đùi.
Cô cẩn thận rụt chân lại...
May mắn, bóng đen trong ngõ cụt không quấn lấy cô, chỉ chậm rãi xê dịch.
Thời Tiện Ngư hơi mở to hai mắt, sau khi biết sau mới kịp phản ứng, cô vội vàng nhảy xuống thùng rác, kéo hết thảy thùng rác mình lấy tới đây!
Khá lắm, cô không bị bóng đen này giết chết coi như tính tình nó tốt! Nếu đổi vị trí suy nghĩ, có người làm hai thùng rác đặt trên người cô, cô khẳng định trở mặt!
Thùng rác bị kéo đi, bóng đen trong góc tường tựa hồ thoải mái hơn nhiều, thoáng mở rộng, ánh sáng ngõ cụt này trở nên tối hơn, góc tường tối đến ngay cả màu sơn vốn có của da tường cũng không nhìn thấy.
Tuy rằng không rõ đây là cái quỷ gì, nhưng nơi này tóm lại không nên ở lâu, Thời Tiện Ngư sờ sờ mắt cá chân lạnh ngắt của mình, vội vàng rời đi.
Rời khỏi ngõ cụt, nhẫn nại tìm cửa trường học, còn phải đề phòng quỷ có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, loại cảm giác này thật sự là cấp bách.
Thời Tiện Ngư nghĩ đến bùa hộ mệnh mình vừa dùng hết, liền đau lòng không thôi.
Cô hiện tại ngay cả người cầu nguyện cũng chưa thấy, cũng đã dùng hết một đạo phù! Kế tiếp còn không biết sẽ ở thế giới này dừng lại bao lâu, nếu như giống lúc trước, ở mấy tháng, cái bùa hộ mệnh kia có thể dùng?
Trong không gian cô đã chuẩn bị rất nhiều tài liệu cần dùng để vẽ phù, nhưng không biết linh lực của mình có chịu nổi hay không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận